Chương 512: Hầu Tử Cắn Thuốc Vô Địch
Ngây người! Tất cả mọi người nhìn thấy tình huống thương thế trên người Tôn Ngộ Không khôi phục xong, đều hoàn toàn sợ ngây người!
- Ngươi, ngươi rốt cuộc ăn thứ gì! Lại có thể cấp tốc khôi phục thương thế?
Giật mình nhìn rất nhiều thương thế trên thân Tôn Ngộ Không, lấy mắt thường có thể thấy được khôi phục một đoạn, Lôi Chấn Tử cũng mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc hỏi.
Tuy nói bên trong thiên địa này, thánh dược chữa thương vô số, thế nhưng, ăn trong lúc chiến đấu, dược trong chốc lát liền có thần hiệu như thế, dù sao cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thế nhưng dược thủy trị liệu vừa rồi Tôn Ngộ Không ăn, hắn lại là hoàn toàn không nhận ra, chưa bao giờ thấy qua, vậy liền để cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Theo lý thuyết, dược thủy có thần hiệu như thế, hẳn nên nghe nói qua mới đúng a!
- Hắc hắc hắc, ngươi cũng đừng quản nhiều như vậy! Lão Tôn ta đến tiếp đây! Có thể cảm giác được thương thế trên người mình, thật đã khôi phục một đoạn, Tôn Ngộ Không nhếch miệng cười quái dị nói ra.
Khi nói chuyện, Như Ý Kim Cô Bổng trong tay giương lên, tiếp tục hướng phía Lôi Chấn Tử đập xuống.
- Tới thì tới, ta há sợ ngươi sao! Ta không tin thần dược như thế, ngươi có thể ăn như cơm!
Tuy nói Tôn Ngộ Không vừa rồi ăn dược thủy trị liệu, để cho Lôi Chấn Tử cảm thấy sợ hãi thán phục, thế nhưng, trên thực lực, chính mình dù sao cao hơn nửa bậc, cho nên, Lôi Chấn Tử hoàn toàn không kinh sợ, miệng thấp giọng quát.
Khi nói chuyện, Hoàng Kim Côn trong tay cũng nghênh đón.
Ngươi tới ta đi, càng là điệu bộ hoàn toàn chiến đấu liều mạng, đã dùng ra tất cả thủ đoạn rồi.
Đặc biệt là Tôn Ngộ Không, ỷ vào dược thủy trị liệu Thần hiệu cùng năng lực phòng ngự Kim Cương Bất Hoại thân, đối với Lôi Chấn Tử công kích, cơ hồ là lười né tránh, hoàn toàn là thái độ lấy mệnh tương bác.
Đánh đến hai phút thời gian, thương thế trên người Tôn Ngộ Không cùng Lôi Chấn Tử, đều tăng thêm rất nhiều.
Chỉ là, thời điểm dành thời gian Tôn Ngộ Không lật bàn tay một cái, chợt, lại là một bình dược thủy trị liệu ném ra, trực tiếp một ngụm nuốt vào.
Đồng dạng, mắt trần có thể thấy, thương thế Tôn Ngộ Không lại lần nữa khôi phục một mảng lớn...
- Cái con khỉ này! Thế mà còn? Xem Tôn Ngộ Không lấy ra bình dược thủy trị liệu thứ hai, khóe mắt Lôi Chấn Tử hơi hơi co quắp một chút, chỉ cảm thấy khó có thể tin.
Nhưng mà, liền đấu mấy phút thời gian xong, Tôn Ngộ Không tiếp lấy ra bình dược thủy trị liệu thứ ba...
- Cái con khỉ này! Rốt cuộc xong chưa!
Kim Cô Bổng như mưa rơi rơi xuống, Lôi Chấn Tử, đã từng bước một lùi lại, trong lòng càng bất đắc dĩ hô to.
Đúng, thương thế trên người Lôi Chấn Tử, đã càng ngày càng nặng, pháp lực tiêu hao cũng càng lúc càng lớn.
Trái lại Tôn Ngộ Không? Thương thế cơ hồ đều được chữa khỏi, bộ dáng càng đánh càng hăng, vào lúc này, Tôn Ngộ Không dần dần đã lực áp Lôi Chấn Tử một đầu.
Theo Tôn Ngộ Không chiếm cứ thượng phong, tất nhiên là càng đánh càng hăng, Kim Cô Bổng liền một mạch không ngừng hạ xuống, để cho Lôi Chấn Tử càng ngày càng khó mà chống đỡ.
Đặc biệt là đấu mười phút trái phải nưa, Tôn Ngộ Không lấy bình dược thủy trị liệu thứ tư ra, uống một hớp, thương thế lại lần nữa khôi phục.
Mà Lôi Chấn Tử, đã là vết thương chồng chất, bộ dáng nhìn thê thảm vô cùng, thắng bại cuộc quyết đấu này, tựa hồ đã càng ngày càng sáng tỏ.
- Cái con khỉ này, thật đúng là cầm dạng dược thủy này ăn như cơm?
- Lão Quân, dược thủy trong tay cái con khỉ ngang ngược này, tựa hồ rất có thần hiệu a, ngươi biết là thuốc nước gì không? Bên trên Lăng Tiêu Bảo Điện, Ngọc Đế nhìn ra được Tôn Ngộ Không thắng lợi trận chiến đấu này, là dựa vào hiệu quả dược thủy trị liệu thần bí gượng chống đỡ, hơi hơi xê dịch ánh mắt một chút, nhìn về phía Thái Thượng Lão Quân hỏi.
Theo lời Ngọc Đế nói, vào lúc này, chúng tiên bên trên Lăng Tiêu điện cũng đều nhìn về phía Thái Thượng Lão Quân.
Nói thuật luyện đan, Thái Thượng Lão Quân tuyệt đối là số một bên trong tam giới, dược thủy thần kỳ bực này, có thể trong chốc lát khôi phục thương thế, cả Ngọc Đế đều cảm thấy tò mò, tự nhiên, trong lòng bọn hắn cũng phi thường tò mò.
- Khởi bẩm bệ hạ, thuốc nước này, ta chưa bao giờ thấy qua, lại chưa nghe nói trên đời này lại có thứ thần hiệu như thế, lão hủ cũng cảm thấy kinh thán không thôi! Chỉ là, đối mặt Ngọc Đế hỏi dò, Thái Thượng Lão Quân lại lắc đầu nói ra.
Thời điểm khi nói chuyện, nhãn thần Thái Thượng Lão Quân nhìn chằm chằm tình huống Tôn Ngộ Không bên trong màn sáng, nhãn thần không ngừng lấp lóe.
Từ tình huống Tôn Ngộ Không một hơi lấy ra bốn bình dược thủy uống đến xem, Thái Thượng Lão Quân tin tưởng, trong tay cái con khỉ ngang ngược này tất nhiên còn có không ít dược thủy dạng này.
Xem ra, mình vô luận như thế nào, cũng phải lấy một bình tới nghiên cứu, nhìn xem có thể luyện chế ra dược thủy tương ứng hay không.
Hơn nữa, đối với người khác, Thái Thượng Lão Quân quan tâm là Tôn Ngộ Không liên tục ăn bốn bình dược thủy, thế nhưng, dược hiệu cũng không có yếu bớt chút nào?
Cái này càng để cho Thái Thượng Lão Quân cảm thấy kinh hãi, phải biết, càng là dược thần hiệu, bình thường ăn xong, lại ăn lần nữa thì, dược hiệu sẽ có chỗ chiết khấu a!
...
- A Di Đà Phật... , Tây Thiên Linh Sơn, Đại Lôi Âm Tự, Như Lai Phật Tổ nhìn Tôn Ngộ Không bên này chiến đấu, nhãn thần cũng phi thường sáng tỏ, miệng thấp giọng tuyên rồi một tiếng phật hiệu.
Tại Như Lai xem ra, đoàn đội tây hành thỉnh kinh, đều là người trong Phật môn, tự nhiên, người đoàn đội thỉnh kinh này có đồ vật gì tốt, chẳng phải là của Phật Môn sao?
Xem Tôn Ngộ Không một hơi lấy ra nhiều dược thủy như vậy, nghĩ đến chắc còn không ít, thậm chí, còn có thể có phương thuốc tương ứng, nếu nắm bắt tới tay mà nói, tin tưởng có thể phát huy tác dụng cực lớn.
- A Di Đà Phật, Dược Sư Phật, bực thần dược này, ngươi có nghe nói qua chưa? Càng xem càng ưa thích, Như Lai Phật Tổ chợt xoay đầu lại, hỏi một Phật Đà bên cạnh.
- Hồi bẩm Phật Tổ, thần dược bực này ta chưa bao giờ thấy qua! Đương nhiên, nếu có thể nhận được một bình, tất nhiên sẽ nghiên cứu ra một hai, đương nhiên, nếu có thể nhận được phương thuốc thì, không thể tốt hơn! Nghe được Như Lai Phật Tổ hỏi dò, bộ dáng Dược Sư Phật cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm tình huống Tôn Ngộ Không bên này, mở miệng trả lời.
- A Di Đà Phật... Nghe vậy, Như Lai Phật Tổ khẽ vuốt cằm, nhẹ gật đầu, mặc dù không nói gì thêm.
Thế nhưng trong lòng, Như Lai Phật Tổ đã quyết định chủ ý, theo chuyện này qua đi, xem ra chính mình phải nghĩ biện pháp lấy phương thuốc dược này tới tay!
...
Để đọc trước so với nguyên gốc 5-70c /// bạn có thể theo dõi fanpge để biết thông tin mới nhất hoặc tại YY với giá 50 TLT.
Tất cả các truyện của team đều chuyển qua chế độ mới để phù hợp hơn.