Chương 56: Phi Hành
Cúi đầu, Giang Lưu uống vài hớp cháo, ăn bánh bao nhân rau, không nói một lời.
Đạo Tế cũng chỉ ngơ ngác, hiển nhiên Yêu tộc và Đường Hoàng có hiệp ước ngầm trong cảnh nội Đại Đường để cho hắn cảm thấy thế giới quan của mình bị trùng kích rất lớn.
Trong lòng Đạo Tế, vẫn cho rằng Yêu tộc và Nhân tộc thế bất lưỡng lập, vừa thấy mặt chỉ có một đường chém tận giết tuyệt, lại không nghĩ rằng, chân tướng thì ra là như vậy, Đường Hoàng cố ý muốn giữ lại một phần đại yêu, dùng để ước thúc Yêu tộc khác.
- Sư huynh, ngươi cảm thấy làm như vậy là đúng sao?
Trầm mặc hồi lâu, ánh mắt Đạo Tế rơi trên người Giang Lưu, muốn từ trên người hắn nhận được đáp án.
- Không quan trọng đúng sai
Nghe Đạo Tế hỏi dò, trong lòng Giang Lưu thầm thở dài một tiếng, chính xem ra phải khuyên bảo hắn một phen, không có cách nào, ai bảo mình là sư huynh chứ?
- Thủ đoạn đúng hay sai tạm dừng không nói, trước tiên chúng ta nhìn cục diện này đi, vừa rồi Long Hải Thánh Tăng cũng đã nói, ít nhất khác với những tiểu quốc ở bên ngoài cảnh nội đại đường, bách tính Đại Đường chúng ta cũng có thể coi như an cư lạc nghiệp, chỉ cần kết quả là tốt, lại không tổn thương đến lợi ích người khác, có gì không thể. . ..
Lời nói này để Đạo Tế cúi đầu suy tư, trầm mặc hồi lâu, lúc này Đạo Tế mới ngẩng đầu lên:.
- Cho nên, ngày đó trong Trấn Ma Điện, sư huynh ngươi mới thả tiểu ma nữ? Hẳn ngươi cũng muốn học Đường Hoàng đúng không? Để tiểu ma nữ chưởng khống Ma Quật?
Nguyên lai, hắn biết rõ lúc ấy ta cố ý thả đi tiểu ma nữ?
Đạo Tế nói, để trong lòng Giang Lưu thất kinh.
Lúc ấy còn tưởng rằng hắn đã hoàn toàn hôn mê, không nghĩ tới lúc ấy hắn còn chút ý thức.
Bất quá, nếu Đạo Tế tự suy nghĩ sự tình này rồi, trên mặt Giang Lưu bất động thanh sắc, khẽ gật đầu.
- Không sai, tiểu ma nữ thân mang Tam Muội Ma Hỏa, sau này nàng rất có thể trở lại Ma Quật, đoạt vị trí Ma Vương, khi ấy, bằng vào giao tình chúng ta, hoặc nhiều hoặc ít có thể phát huy một phần tác dụng a?
- A Di Đà Phật, sư huynh thật sự mưu tính sâu xa, để cho sư đệ bội phục đầu rạp xuống đất!,
Đạo Tế sùng bái nhìn Giang Lưu, nói ra từ đáy lòng.
Thời gian này tiếp xúc cùng Giang Lưu, chứng kiến hết thảy, để cho hắn càng cảm thấy Giang Lưu cao thâm mạt trắc, đến mức Đạo Tế cảm giác hắn chỉ là một tiểu đệ u u mê mê mà thôi.
- Đúng rồi, ngày mai chúng ta sẽ phải xuất phát hàng yêu trừ ma, ta có kiện phật bảo này, tặng cho ngươi. . .
Tay Giang Lưu vòng ra phía sau lưng mình, sau đó ngoắc một cái, trong tay xuất hiện một tăng mũ tinh mỹ, chính là Già Lam Quan rơi ra khi Điện Quang Báo bị giết chết, sau đó đưa qua cho Đạo Tế
Phẩm chất hoàn hảo mặc dù không tệ, thế nhưng đối với Giang Lưu đã có Minh Vương Miện mà nói, kiện trang bị này hoàn toàn không có tác dụng.
Hơn nữa cần cấp 20 mới có thể trang bị, theo Giang Lưu, tặng nó cho Đạo Tế là tốt nhất.
Đạo Tế không phải sắp đột phá đến Thối Thể cảnh sao? Từ đẳng cấp mà xem, Thối Thể cảnh vừa lúc đối ứng đến cấp 20 trở lên?
- A? Lại tặng ta một kiện phật bảo?
Nhìn Giang Lưu lấy ra phật bảo này, Đạo Tế vừa mừng vừa sợ, mấy ngày trước trong Trấn Ma Điện, mới đưa một cái La Hán Xử cho mình giờ lại đưa thêm một cái.
- Muốn hay không?
Thấy bộ dáng Đạo Tế, Giang Lưu không ý tứ nói nhảm nhiều, làm ra vẻ muốn thu hồi.
- Muốn, ta muốn, đa tạ sư huynh!
Mặc dù biết Giang Lưu chẳng qua chỉ làm dáng một chút, nhưng Đạo Tế vẫn vội vàng đưa tay nhận Già Lam Quan.
Đánh giá một phen, dáng dấp mừng rỡ không thôi, sau đó mang nó trên đầu mình.
Theo Già Lam Quan đeo lên, hắn có thể rõ ràng cảm giác được bên trong phật bảo này ẩn chứa lực lượng, tăng lên lực phòng hộ cho mình rất nhiều.
- Đúng rồi, sư huynh, vừa rồi xem ngươi lấy cái mũ này từ phía sau, sau lưng ngươi có túi sao? Mũ to như thế, ngươi rốt cuộc đặt ở nơi nào thế?
- Chuyện này. . ..
- Còn có, thời điểm trước đó ở Trấn Ma Điện ta đã cảm thấy rất kỳ quái, cũng không biết ngươi giấu Hàng Ma Côn ở nơi nào, nhưng thời điểm muốn sử dụng thì lấy ra được.
- Còn có La Hán Xử ngươi đưa cho ta, dược thủy trị liệu cho tiểu ma nữ kia, bình thường cũng không thấy ngươi giấu ở nơi nào cả nha.
- Còn có, thời điểm ta đi vào đều thu thập một bao quần áo, thế nhưng đồ vật ăn mặc chi phí rất nhanh đã sử dụng hết, ngươi rõ ràng không mang gì, vì cái gì còn nhiều đồ như vậy?.
. ..
Cảnh nội Đại Đường, tông môn san sát, có Phật Môn tu phật, cũng có Đạo Môn tu đạo, cũng không luận tông môn ra sao đều thuộc về con dân Đại Đường, vì thế, theo Đường Hoàng biểu lộ thái độ muốn hàng yêu phục ma, không chỉ cung phụng Thiên Sư đường của Đại Đường muốn xuất động, những tu sĩ trong các tông môn khác hoặc nhiều hoặc ít, đều phải xuất lực.
Sáng sớm hôm sau, Đại Phật Tự bao gồm Giang Lưu cùng Đạo Tế tổng có có hơn chín chín tám mươi mốt võ tăng, do Phạm Hải đại sư tự mình suất lĩnh, chuẩn bị lên đường.
Lần hàng yêu này rời khỏi cảnh nội Trường An mấy trăm dặm, chỉ dùng chân đi đường, cũng không biết phải đi bao lâu, cho nên, Phạm Hải đại sư đưa tay ném ra, một thuyền lớn chừng bàn tay đón gió mà sinh, hóa thành một chiếc chiến hạm to lớn, xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
- Oe, đây chính là pháp bảo cỡ lớn, Thiên Long Hạm sao? Sớm đã nghe thấy, hôm nay lại tận mắt chứng kiến thật sự rất vinh hạnh
Nhìn thuyền lớn chừng bàn tay, hóa thành một chiếc cự hạm, Đạo Tế trừng lớn hai mắt, sợ hãi thán phục nói.
- Chư vị, lên thuyền đi, lấy tốc độ Thiên Long Hạm, chỉ cần một canh giờ thì có thể chạy tới địa phương cần đến.
Đối với Đạo Tế đang sợ hãi thán phục, thần sắc Phạm Hải đại sư hài lòng, gật đầu nói, kêu gọi các vị đệ tử xuất hành lên thuyền, sau đó khởi động cự hạm, phá không bay đi.
Cho nên nói, quả nhiên không hổ là chùa miếu cường đại nhất cảnh nội Đại Đường. Đi đường còn có dạng pháp bảo này. . ..
Cho dù Giang Lưu lúc này đứng ở biên giới Thiên Long Hạm nhìn thành Trường An càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng xa, trong lòng cũng âm thầm cảm khái.
Mặc dù thời điểm hiện đại cũng ngồi máy bay mấy lần, thế nhưng tại cổ đại này ngồi pháp bảo phi hành trên bầu trời, cảm giác vẫn hoàn toàn khác biệt.
- Huyền Trang, Đạo Tế, đến địa phương cần đến rồi, hai người các ngươi tận lực không nên cách ta quá xa
Ngay tại thời điểm Giang Lưu ở trên cao nhìn xuống cảnh sắc, chẳng biết lúc nào, Phạm Hải đại sư đi tới bên cạnh hai người, mở miệng dặn dò.
- Tuy nói lần hàng yêu này, Đại Phật Tự chúng ta chẳng qua chỉ hưởng ứng hiệu triệu của Đường Hoàng, chủ lực vẫn dựa vào Thiên Sư đường, thế nhưng dù sao cũng là tranh đấu giữa hai đại Yêu Vương, hậu quả khó liệu, bất kỳ người nào trong các ngươi xảy ra chuyện, ta đều khó mà bàn giao. . ..
- Đã hiểu.
Giang Lưu cùng Đạo Tế lần lượt gật đầu.
Một bên khác, trong trời cao, một tòa phi thuyền cự đại phảng phất như cung điện bay qua không trung, trên phi thuyền có tu sĩ hình thái khác nhau.
Có tu sĩ người mặc đạo bào, tay cầm phất trần, ngồi xuống tĩnh tu.
Có tu sĩ, lưng vác trường kiếm, thân hình thẳng tắp.
Thậm chí còn có tu sĩ, bày ra một đan lô, bình bình lọ lọ đang loay hoay.
Người mặc một bộ váy áo, bên hông cắm phi đao, lại cuộn một đầu trường tiên, Cao Dương công chúa cũng đứng trên phi thuyền, trông về phía xa xa.
- Lần hàng yêu này, lấy tâm tính Giang Lưu, cũng nhất định sẽ tham gia? Thật tốt, lại có thể nhìn thấy huynh ấy rồi. . .