Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 6: Thăng Cấp Sách Kỹ Năng

Chương 6: Thăng Cấp Sách Kỹ Năng
Đột nhiên xuất hiện nhắc nhở để Giang Lưu ngây người ra một lúc.
Game online đều có hình thức tổ đội, Giang Lưu tự nhiên rõ ràng, thế nhưng hắn lại không nghĩ rằng sau khi xuyên việt tới đây, chính mình đạt được hệ thống trò chơi thế mà cũng có hình thức tổ đội?
Trong lòng mặc dù sững sờ, nhưng tốc độ phản ứng Giang Lưu vẫn rất nhanh, lập tức đồng ý.
Sau đó, Giang Lưu phát hiện, thế giới trước mắt mình trong lúc đó phát sinh biến hóa hoàn toàn khác biệt.
Ví dụ như trước mắt mình, góc nhỏ trên cao vĩnh viễn lơ lửng một ô biểu tượng nho nhỏ, ô biểu tượng là chân dung mặt một người, chính là Huyền Không sư huynh, đây chính là tiêu chí đã tổ đội thành công.
Đồng thời, mình có thể nhìn thấy Huyền Không sư huynh cùng con Tuyết Thỏ to lớn kia trên đầu đều mang một thanh máu, cho người ta cảm giác, như là hình tượng trong trò chơi 3D.
Nếu không phải đi tới thế giới này đã hơn nửa tháng, Giang Lưu sẽ hoài nghi mình có phải nằm mơ thấy mình đang chơi game hay không.
Không nói đến Giang Lưu đang ở phía sau nghiên cứu, lúc này, Huyền Không sư huynh đã vọt tới Tuyết Thỏ.
Theo động tác Huyền Không sư huynh, Tuyết Thỏ tự nhiên cũng phát hiện hắn.
Một người một thỏ, đấu thành một đoàn.
Tuyết Thỏ có hình thể to lớn, khí lực cũng phi thường lớn, hoàn toàn không giống như con thỏ, ngược lại giống như một con mãnh hổ.
Mà Huyền Không sư huynh thì sao? Thân thể cường tráng, hai tay tản mát ra một luồng kim sắc quang mang yếu ớt, một đôi tay phảng phất như hóa thành sắt thép, thế đại lực trầm.
Chân Tuyết Thỏ đạp một cái, trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố nhỏ, bùn đất bị vẩy ra.
Thủ chưởng Huyền Không sư huynh vỗ xuống, một khối đá cũng có thể xuất hiện vết rách.
Dạng lực đạo này, nếu như rơi trên người mình, Giang Lưu rất rõ ràng, chính mình ít nhất phải gãy hai cây xương, tranh đấu giữa bọn hắn, mình hoàn toàn không xen tay vào được.
Mặc dù không giúp được gì, thế nhưng, ít nhất nhãn lực vẫn có, từ cục diện xem ra, con thỏ này một không có móng vuốt, hai không có răng nanh sắc bén, xem như động vật ăn cỏ, cho dù thành tinh, giá trị võ lực cũng cực kỳ yếu.
Từ cục diện nhìn lại, Huyền Không sư huynh chiếm cứ một phần thượng phong.
Đấu chốc lát, Tuyết Thỏ này hiển nhiên cũng rõ ràng chính mình không phải đối thủ, trong lòng sinh ra ý rút lui, chuyển thân muốn đào thoát khỏi nơi này.
- Hừ, muốn đi? Trong tiếng hít thở như hồng chung, thấy Tuyết Thỏ muốn chuyển người chạy trốn, Huyền Không tức giận hừ lạnh một tiếng.
Dưới chân giẫm mạnh, bùn đất vẩy ra, như trâu rừng va chạm đuổi theo.
- Huyền Không sư huynh, chờ một chút, không nên giết nó.
Mắt thấy thanh máu Tuyết Thỏ này chỉ còn lại hai mươi phần trăm, nếu bị đuổi kịp, sẽ bị sư huynh đánh chết, Giang Lưu cũng biết hết thảy nguyên nhân gây ra bởi vì chính mình đã giết thịt một con Tuyết Thỏ, thẹn trong lòng, kêu lớn.
Chỉ là, dù nghe tiếng Giang Lưu kêu to, Huyền Không sư huynh vẫn hờ hững, vọt thẳng tới, một chưởng trực tiếp rơi trên đầu Tuyết Thỏ.
Tuyết Thỏ ngã trên mặt đất, đùi thỏ vô thức giật vài cái liền không còn nhúc nhích.
Trong mắt Giang Lưu, thanh máu Tuyết Thỏ không còn chút nào.
Thấy cảnh này, Giang Lưu trực tiếp chạy tới, nhìn Tuyết Thỏ trên mặt đất, sắc mặt có chút phức tạp:
- Sư huynh, đánh chết sao?.
- Không có, chỉ đánh hôn mê, nhìn Tuyết Thỏ bị đánh ngất, Huyền Không lắc đầu nói ra.
Khi nói chuyện, lại lần nữa nâng tay lên cao, bổ xuống thêm một chưởng, không ra vẻ tăng nhân từ bi tí nào.
Ba một tiếng, Tuyết Thỏ lập tức lõm xuống xuống một đoạn nhỏ, xương đầu bị đập nát, tự nhiên chết không thể chết hơn.
“Nhắc nhở: Thu hoạch được 102điểm kinh nghiệm, tiền tài 15 văn.”
“Nhắc nhở: Đẳng cấp đề thăng, trước mắt cấp 1.”
Tuyết Thỏ bị giết, nhắc nhở tương ứng đúng hẹn mà tới, đẳng cấp đề thăng, để Giang Lưu cảm giác được một trận thanh lưu xẹt qua trong cơ thể, tựa hồ có gì đó được gột rữa từ trong ra ngoài một lần, để cho người ta cảm thấy toàn thân thư thái.
Mơ hồ khí lực chính mình tựa hồ lớn hơn một phần, ngay cả ý thức đều trở nên rõ ràng không ít.
- Lưu nhi, vì cái gì mà ngươi lại ngăn ta?
Không có thời gian để Giang Lưu trải nghiệm cảm giác thăng cấp mang đến, Huyền Không sư huynh đã mở miệng hỏi.
- Sư huynh, trước đó chủ trì không phải nói người xuất gia phải có lòng dạ từ bi, nói ngươi không được tổn thương tính mệnh nó sao?
Mặc dù trạng thái tổ đội, chính mình không làm cái gì cũng có được điểm kinh nghiệm, còn thăng cấp, thế nhưng Giang Lưu cũng không có quá nhiều cao hứng, cảm thấy thẹn trong lòng.
- Lời chủ trì nói là nhằm vào dã thú, mà không phải yêu vật.
Huyền Không sư huynh lơ đễnh đáp.
- Thế nhưng, yêu thì nhất định sẽ xấu sao?
Đối với câu trả lời của Huyền Không sư huynh, Giang Lưu nhỏ giọng lẩm bẩm.
Từ hiện đại xuyên việt đến đây, đủ loại truyền hình điện ảnh, thậm chí tiểu thuyết, liên quan tới tình cảm người và yêu, tình thâm giữa người và quỷ, các loại tầng tầng lớp lớp, ví dụ như Bạch Xà truyện, ví dụ như Thiện Nữ U Hồn.
- Người cũng không phải tất cả đều là người tốt, đồng dạng, yêu ma quỷ quái cũng không phải toàn bộ đều là tà ác?
- Lưu nhi, người và yêu bất lưỡng lập, ngươi không được có tâm tư này! Nhớ lấy!
Mặc dù Giang Lưu thấp giọng lẩm bẩm, thế nhưng, Huyền Không sư huynh hiển nhiên nghe được, thần sắc trang nghiêm, nghiêm khắc quát lớn.
- Tốt, sư huynh, ta biết sai rồi.
Thấy Huyền Không sư huynh nghiêm khắc, Giang Lưu cũng không tranh luận nữa.
Dù sao còn nửa tháng nữa chính mình sẽ phải xuống núi hoàn tục.
- Tốt, ta đi về nghỉ trước, ngày mai ta lại đến chỉnh lý vườn rau, yêu này, ngươi đào hố chôn đi.
Thấy Giang Lưu nhận sai, sắc mặt Huyền Không sư huynh hơi hòa hoãn, quay người trở về chỗ ở của mình.
Huyền Không sư huynh rời đi, Giang Lưu hơi hơi trầm mặc chốc lát, nhìn Tuyết Thỏ dưới chân rồi bắt giơ người Tuyết Thỏ lên cao.
Quả nhiên, dưới thân Tuyết Thỏ đè một mớ tiền đồng, bất quá, ngoại trừ tiền đồng ra, còn có một bản sách nhỏ hơi mỏng.
. ..
Đêm đen, trời đã khuya.
Gian phòng của Giang Lưu, ngọn đèn vẫn đang thắp sáng, một đèn dầu đang cháy ngọn lữa to như hạt đậu tản mát ra hào quang nhỏ yếu, miễn cưỡng có thể xua tan đen tối trong phòng.
Trên mặt bàn cũ nát bày một mớ tiền đồng, đây là tiền vừa xuất hiện, vừa vặn 15 xu.
Trừ cái đó ra, còn có một bản sách nhỏ hơi mỏng.
Đem sách nhỏ tới gần ngọn đèn, trên đó viết chữ to:
- Bế Khẩu Thiền.
Đây là sách kỹ năng rớt ra sao? Nhìn quyển sách nhỏ, Giang Lưu hiểu được.
“Nhắc nhở: Có tiêu hao một cái điểm kỹ năng học kỹ năng Bế Khẩu Thiền hay không?”
Sau khi Giang Lưu lật ra quyển sách nhỏ này, nhắc nhở lại xuất hiện.
Đương nhiên không chần chờ gì, lựa chọn học tập.
Chỉ gặp sách kỹ năng trên tay, trong nháy mắt hóa thành ánh sao lấp lánh, sau đó chậm rãi dung nhập trong cơ thể Giang Lưu, cùng lúc đó, một luồng cảm giác minh ngộ từ trong đáy lòng hiện ra.
Tựa như một sự tình nào đó đã quên đi một lần nữa nhớ ra vậy, Giang Lưu cũng có một phen am hiểu đối với kỹ năng Bế Khẩu Thiền này.
Bế Khẩu Thiền: cấp 1, phóng thích cự ly xa, có thể khiến mục tiêu trầm mặc 2 giây, dưới trạng thái yên lặng không thể phóng thích kỹ năng, thời gian xuất chiêu 30 giây.
Quả nhiên, giống chức nghiệp game online, kỹ năng này là sơ cấp của chức nghiệp hòa thượng, chính là kỹ năng trầm mặc.
Cảm nhận được điểm đặc điểm trong kỹ năng Bế Khẩu Thiền này, trong đầu Giang Lưu không khỏi lóe lên cảm giác hưng phấn khi chơi game online.
Chỉ là, thời điểm chơi game, nhân vật là một hòa thượng không áp lực gì, thế nhưng xuyên việt rồi, chức nghiệp mình cũng thay đổi thành hòa thượng, trong lòng Giang Lưu có chút buồn rầu, tại vì ở trong game, hòa thượng thế nhưng là chức nghiệp phụ trợ, mặc dù sau chuyển chức cũng có lựa chọn chức nghiệp loại chiến đấu, nhế nhưng chức nghiệp hòa thượng vẫn là phương hướng phụ trợ cùng khống chế.
So ra mà nói, nếu được chọn chức nghiệp hiệp khách, khoái ý ân cừu mới càng thêm ổn, hoặc là chức nghiệp đạo sĩ điều khiển được thuỷ hoả phong lôi thì càng thêm tốt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất