Chương 68: Đạo Tế Là Hàng Long Nhưng Hàng Long Lại Không Phải Đạo Tế
Vuốt vuốt đầu mình, Giang Lưu chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt có chút mờ mịt.
Bất quá, rất nhanh ánh mắt trở nên thanh minh, cũng nhớ ra được trước đó tao ngộ tam đại Yêu Vương, sau đó sự tình Đạo Tế Hóa Thành Hàng Long La Hán.
- A Di Đà Phật, Huyền Trang, ngươi đã tỉnh lại.
Ngay lúc này, một đạo thanh âm quen thuộc rồi lại lạ lẫm vang lên ở bên cạnh.
Quen thuộc bởi vì âm thanh này rất quen thuộc, lạ lẫm là bởi vì ngữ khí cho người ta một loại cảm giác cực kỳ cảm giác xa lạ.
Theo âm thanh nhìn lại, chỉ gặp Đạo Tế, không, hẳn là xưng Hàng Long La Hán mới đúng, giờ phút này đang ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn mình.
- La Hán, Cao Dương như thế nào rồi?
Giang Lưu ngồi dậy, hỏi Hàng Long La Hán.
Tuy có Hàng Long La Hán ở đây, Giang Lưu cảm thấy Bạch Độc Vương kia hẳn không lật nổi sóng gió bao lớn, thế nhưng, mình đã hôn mê nên không có tận mắt thấy đợc Cao Dương thoát khỏi nguy hiểm, trong lòng tự nhiên không bỏ xuống được.
- A Di Đà Phật, Huyền Trang, ngươi nên biết được, thân là đệ tử Phật môn, không thể có nhi nữ tư tình a?
Cũng không trả lời Giang Lưu, ánh mắt Hàng Long La Hán ngược lại nghiêm túc nhìn chằm chằm Giang Lưu, trầm giọng trách nói.
Bị Hàng Long La Hán quát lớn một câu, Giang Lưu hơi hơi ngây ra một lúc, chợt, trầm mặc một lát, chỉ cảm thấy Hàng Long La Hán trước mắt cùng Đạo Tế trong ấn tượng mình có chênh lệch cách xa vạn dặm, hỏi:
- Ngươi có phải Đạo Tế hay không?.
- Đạo Tế chính là thân phận Chân Linh bản tọa chuyển thế đầu thai, những gì đã trải qua cùng ký ức của Đạo Tế cũng chỉ là vài chục năm ngắn ngũi trong cuộc đời dài đằng đẳng của bản tọa mà thôi.
Đối mặt Giang Lưu hỏi dò, Hàng Long La Hán yên lặng hồi đáp:
- Đạo Tế chính là Hàng Long, Hàng Long lại không phải Đạo Tế.
- Đây chính là quan hệ bao hàm cùng bị bao hàm. . .
Hàng Long La Hán giải thích, Giang Lưu tự nhiên hiểu rõ.
Giải thích đơn giản, những gì đã trải qua cùng ký ức của Đạo Tế, từng giờ từng phút tụ lại, vài chục năm tựa như là một chén nước, như vậy những gì đã trải qua cùng ký ức của Hàng Long mấy ngàn năm tựa như là một hồ nước.
Lấy một chén này nước rót vào trong hồ nước, hậu quả thế nào, không cần nói cũng biết.
- Ta biết Kim Thiền Tử, một lòng hướng phật, xem như đệ tử đời thứ hai của Như Lai Phật, phật tâm phật tính để cho người trên dưới Linh Sơn đều khâm phục, chuyển thế mười lần, chín vị trí đầu thứ đều kiên định tín niệm của bản thân, không quên số mệnh đi tây thiên thỉnh kinh, lại không nghĩ rằng, đến một thế mấu chốt nhất, ngươi vậy mà say đắm trong nhi nữ tình trường như thế.
Hàng Long La Hán hơi hơi trầm ngâm một lát, cảm thấy việc đã đến nước này, cũng nên nói cho hắn biết số mệnh đi tây thiên thỉnh kinh.
Giờ phút này trong lòng Hàng Long La Hán vừa phẫn nộ lại vừa bất đắc dĩ.
Bởi vì sự tình mình hạ giới, Phật Tổ cho mình một cơ hội lấy công chuộc tội, đó chính là chuyển thế xong lại dẫn đạo Kim Thiền Tử chuyển thế, đạp vào con đường số mệnh đi tây thiên thỉnh kinh.
Theo Hàng Long La Hán, chín lần chuyển thế trước đó, Kim Thiền Tử đều nhớ kỹ sứ mệnh của mình, nhiệm vụ này không khó lắm mới đúng, thế nhưng lại không nghĩ tới, hết lần này tới lần khác vào một thế cuối cùng này, Kim Thiền Tử vậy mà say đắm trong nam nữ tư tình rồi?
Chuyện này, tự nhiên Hàng Long La Hán sẽ chọn không từ hết thảy thủ đoạn đi ngăn chặn.
Cũng may Cao Dương đã trúng Hủ Linh Chi Độc, độc đủ để giết chết thần tiên, chớ nói bản thân không có năng lực giải độc, cho dù hắn có năng lực giải độc, hắn cũng sẽ không giải độc cho nàng.
Bất quá, đối với số mệnh đi tây thiên thỉnh kinh, Giang Lưu sớm đã biết được, cho nên lúc này biết được tin tức, cũng không quá sợ hãi truy vấn, chẳng qua chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm Hàng Long La Hán, hỏi lần nữa:
- Vừa rồi La Hán còn không có trả lời vấn đề của ta, Cao Dương nàng thế nào? Nàng đã an toàn thoát hiểm rồi chứ?.
Mình đã nói ra số mệnh đi tây thiên thỉnh kinh, hắn thế nhưng không quan tâm chút nào, chỉ vẫn để ý nữ nhân kia như cũ?
Hàng Long La Hán vừa sợ vừa tức, hơi hơi trầm mặc một lát, cũng cảm thấy nên nói cho hắn biết sự thật, để cho hắn triệt để gãy mất những tưởng niệm tình yêu nam nữ này.
- Chỉ là Xà Yêu, ta đã tru sát, chẳng qua thời điểm ta động thủ, vẫn chậm một bước, Xà Yêu kia vẫn rót Hủ Linh Chi Độc vào trong cơ thể Cao Dương công chúa, bản tọa không có khả năng giải độc này cho nên sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, con bé kia liền sẽ hồn thân trong ngoài hư thối mà chết.
- Ngươi cố ý phải không!.
Lời Hàng Long La Hán nói để cho Giang Lưu sợ hãi, đột nhiên từ trên giường đứng dậy, hét lớn với Hàng Long La Hán.
- Lấy tu vi ngươi đã vượt ra phàm tục, cả rồng đều có thể hàng được thế mà ngươi lại để cho một đầu Bạch Xà hạ độc ở trước mặt ngươi? Ngươi nhất định là đang cố ý!.
- A Di Đà Phật, mời ngươi làm rõ ràng tình huống lúc đó có được không, bản tọa không có nghĩa vụ giúp ngươi cứu người!
Đối với Giang Lưu đang phẫn nộ kêu to, Hàng Long La Hán vẫn bộ dáng bình tĩnh như cũ, từ tốn nói.
Lời nói này để Giang Lưu không phản bác được.
Xác thực mà nói, từ đạo lý nhìn lại, Hàng Long La Hán thật không có nghĩa vụ cứu người, thậm chí, hắn cố ý chia rẽ mình cùng Cao Dương cũng là sự tình hợp tình hợp lý, mà hết thảy những hành động này, mình cũng đã sớm dự liệu được.
Chẳng qua, thời điểm tất cả những thứ này thật phát sinh, Giang Lưu vẫn cảm thấy trong lòng không được thoải mái.
Mặc dù đứng trên lập trường Phật Môn, cho dù Hàng Long La Hán cố ý hại chết Cao Dương cũng không sai, nhưng đứng trên lập trường Giang Lưu, đối với hắn, trong lòng tự nhiên phẫn nộ.
- Tốt, tốt, tốt một Phật Môn lòng dạ từ bi.
Nghiêm túc nhìn chằm chằm Hàng Long La Hán trước mặt, Giang Lưu tức quá hóa cười, không nói nữa, chuyển thân chạy ra phía ngoài.
Ngồi nhìn Giang Lưu chạy xa, Hàng Long La Hán cũng không ngăn cản.
Hủ Linh Chi Độc tuyệt không phải thủ đoạn thế gian có thể giải quyết được, mặc kệ hắn làm ầm ĩ thế nào, cũng chỉ có thời gian bảy bảy bốn mươi chín ngày cuối cùng này thôi. ..
- A Di Đà Phật, La Hán ngươi không sợ cử động lần này làm cho Huyền Trang mãnh liệt bắn ngược sao? Huống chi, thân phận của hắn. . .
Sau khi Giang Lưu chạy xa, Long Hải Thánh Tăng từ bên ngoài đi vào, chấp tay hành lễ, sắc mặt mang theo vẻ lo lắng.
Cho dù đối với vấn đề tình cảm của Giang Lưu cùng Cao Dương, trong lòng Hàng Long La Hán cùng Long Hải Thánh Tăng đều phản đối, thế nhưng, cử động của Hàng Long La Hán lại quá trực tiếp thô bạo, kém xa sự nhu hòa của Long Hải Thánh Tăng.
Dù sao, thân phận Huyền Trang, cũng không thể khinh thường.
- Không sao, Huyền Trang mà thôi, cũng không phải Kim Thiền Tử, hà tất sợ hắn ghi hận?.
Khoát khoát tay áo, dáng dấp không thèm để ý, Hàng Long La Hán thản nhiên nói.
- Đạo Tế là Hàng Long, mà Hàng Long lại không phải Đạo Tế, đồng lý, Huyền Trang chính là Kim Thiền Tử, mà Kim Thiền Tử há lại sẽ là Huyền Trang?.
- Nếu như ngày khác đến Tây Thiên Đại Lôi Âm Tự, lấy được chân kinh, chứng đạo phong phật, chắc hẳn Kim Thiền Tử còn phải đa tạ ta hôm nay đã làm như vậy nữa là, trợ giúp hắn đánh gãy ý niệm ham quyến hồng trần này?
- Ai. . .
Trong lòng Long Hải Thánh Tăng âm thầm thở dài.
Đối với hành vi của Hàng Long La Hán, Long Hải Thánh Tăng cũng không đồng ý, ở chung thời gian dài như vậy, Long Hải Thánh Tăng tự nhiên hiểu được một phần tâm tính của Huyền Trang, mặc dù ân oán rõ ràng, nhưng dù sao cũng là thiếu niên huyết khí phương cương.
Lúc trước dám ở lễ thụ hương hô to ta phải hoàn tục, nếu thật để hắn nổi lên lòng phản nghịch, ai cũng không biết hắn sẽ làm ra hành động kinh người gì.
. ..
Hoàng cung Đại Đường, trên giường bệnh, Cao Dương lẳng lặng nằm ở đó, trên mặt che mạng, Đường Hoàng Lý Thế Dân ngồi ở một bên, tay nâng chén trà, thần sắc bình tĩnh.
Chẳng qua, nước trà trong chén đã lạnh, hắn không có uống một ngụm nào.
Bên trong cung điện, mười ngự y râu tóc bạc trắng, đều thần sắc buồn rầu, độc của công chúa, tất cả bọn hắn đều bất lực.
Bên giường Cao Dương, một vị đạo trưởng trung niên tuổi chừng ngũ tuần, dáng dấp tiên phong đạo cốt, một tay chấp phất trần, tay kia khoác lên trên cổ tay Cao Dương, lẳng lặng bắt mạch.
Mắt trần có thể thấy, trên cổ tay trắng noãn như mỡ đông có một mảnh huyết nhục bị ăn mòn phi thường khó coi, chậm chạp lan tràn ra.
Sau một hồi lâu, vị đạo trưởng này thu hồi thủ chưởng, than nhẹ một tiếng.
- Viên đạo trưởng, tình huống Cao Dương như thế nào? Thấy đạo trưởng trung niên bắt mạch hoàn tất, Đường Hoàng buông xuống chén trà đã nguội trong tay, hỏi.
- Báo!
Chỉ là, Đạo Nhân còn chưa mở miệng nói chuyện, đột nhiên, một thái giám lại vội vội vàng vàng chạy vào.
- Khởi bẩm bệ hạ, Huyền Trang Pháp Sư cầu kiến công chúa điện hạ .