Chương 709: Tiểu Lôi Âm Tự
- Hắc hắc hắc...
- Sư phụ, ngươi lại đánh chủ ý xấu gì vây? Ngay lúc này, đột nhiên, Tôn Ngộ Không bên cạnh mở miệng, hiếu kì hỏi Giang Lưu.
- Chủ ý xấu? Nói mò, vi sư quang minh lỗi lạc, lòng dạ từ bi, như thế nào có ý đồ xấu? Tôn Ngộ Không nói, để cho Giang Lưu lấy lại tinh thần, đồng thời, miệng tức giận nói ra.
- Thế nhưng, vừa rồi sư phụ ngươi cười, liền cho người ta một loại cảm giác âm hiểm a! Nghe được lời Giang Lưu nói, Tôn Ngộ Không lại lắc đầu.
- Cười sao? Ta vừa rồi cười sao? Cho dù cười, đó cũng là nụ cười hiền lành a! Giang Lưu liếc mắt Tôn Ngộ Không.
- Thế nhưng, lão Tôn ta vì cái gì không cảm thấy nụ cười kia hiền lành? Giang Lưu nói, hiển nhiên Tôn Ngộ Không không tin, miệng thấp giọng lẩm bẩm.
- Ngộ Không a, ta thấy ngươi gần đây có chút bành trướng a? Tới tới tới, chúng ta sư đồ hai người, đến tâm sự vấn đề váy da hổ? Nghiêng nghiêng liếc mắt Tôn Ngộ Không một chút, Giang Lưu mở miệng nói.
- Đủ rồi, sư phụ! Cái vấn đề váy da hổ này ngươi nói hoài thế, mỗi lần đều đem ra không chán sao? Trước trước sau sau ngươi cũng nói hai năm a!
Giang Lưu nói, để cho Tôn Ngộ Không xù lông, chỉ cảm thấy trong hai năm qua, chính mình không bành trướng, ngược lại là sư phụ bành trướng a.
Còn nhớ rõ thời điểm lúc trước mới quen, việc cần làm sư phụ tự thân đi làm, nói chuyện cũng dễ nghe.
Thế nhưng lại nhìn sư phụ hiện tại một chút? Hoàn toàn khác biệt trước đó!
...
Đoàn đội tây hành thỉnh kinh, vừa đi vừa nghỉ, ngẫu nhiên đấu đấu võ mồm, thời gian ngược lại trôi qua rất nhanh, đi thời gian hơn nửa ngày, đi tới cửa Tiểu Lôi Âm Tự.
Tiểu Lôi Âm Tự, ta muốn vào xem một chút, người nào thế mà to gan như vậy, dám dùng danh tự Lôi Âm Tự! Đứng tại cửa ra vào Tiểu Lôi Âm Tự, nhìn bộ dáng chùa miếu này rất giống Tây Thiên Linh Sơn Đại Lôi Âm Tự, miệng Trư Bát Giới thấp giọng lẩm bẩm nói ra.
Chi a một tiếng!
Chỉ là, còn không đợi bọn người Giang Lưu đẩy cửa chùa miếu ra, đột nhiên, cửa chùa miếu này tự mình mở ra.
- Sư phụ, cẩn thận một chút... Nhìn ra được toà chùa miếu này, rất là cổ quái, Sa Ngộ Tịnh lấy Hóa Huyết Thần Đao ra, bảo hộ ở bên cạnh Giang Lưu thấp giọng dặn dò.
Trư Bát Giới cũng lấy ra Cửu Xỉ Đinh Ba của mình, bảo hộ Giang Lưu một bên khác.
Trư Bát Giới rất rõ ràng, nếu như trong chùa miếu thật có yêu ma quỷ quái, dám lấy danh tự Tiểu Lôi Âm Tự, đối phương tất nhiên không phải hạng người phàm tục, cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn.
Tôn Ngộ Không mặc dù thấp bé nhất, thế nhưng, lại một ngựa đi đầu đi ở trước nhất.
Quay đầu nhìn nhìn, mắt thấy Sa Ngộ Tịnh cùng Trư Bát Giới phân hai bên bảo hộ sư phụ ở trong, Tôn Ngộ Không cũng yên tâm một chút, trực tiếp bước vào trong Tiểu Lôi Âm Tự.
- Ừm, động thủ, ba đồ đệ ở phía trước, ta có thể phát huy đầy đủ tác dụng phụ trợ a? Nhân vật phụ trợ, liền nên ở hậu phương!
Nhìn chỗ bọn Tôn Ngộ Không đứng, hiện hình tam giác, trong lòng Giang Lưu cũng âm thầm nhẹ gật đầu, nắm Lưu Ly Trượng thật chặt trong tay.
Đi vào trong Tiểu Lôi Âm Tự, chỉ cảm thấy trước mắt trở nên đen thui.
Bất quá trong chốc lát, lại thích ứng quang tuyến lờ mờ trước mắt, có thể nhìn thấy bên trong Tiểu Lôi Âm Tự này, thật là to lớn.
Chư thiên Phật Đà, Bồ Tát, thậm chí là La Hán khắp nơi, đều có tượng thần đứng trong này, tỏ ra phi thường uy nghiêm.
Chùa miếu bình thường, đều cung phụng Phật Đà cùng Bồ Tát của mỗi người.
Tỉ như nói Đại Phật Tự Trường An Thành, cung phụng là Như Lai Phật Tổ.
Tỉ như nói Quan Âm Thiền Viện trước đó, cung phụng là Quan Âm Bồ Tát!
Thế nhưng, bên trong Tiểu Lôi Âm Tự này, cung phụng lại là tất cả Phật Đà, Bồ Tát, thậm chí cả La Hán?
Từ bên trong nhìn lại, quả thực là tất cả đại lão Phật Môn, đều có tượng thần ở chỗ này.
Khác không nói, chỉ từ nhiều tượng thần như vậy nhìn ra, toà chùa miếu này xưng là Tiểu Lôi Âm Tự, thật là tên phó kỳ thực.
- Sư phụ, toà chùa miếu này không đơn giản a! Nếu không phải người đại thần thông, tất nhiên chính là yêu ma cái thế! Trư Bát Giới đánh giá Tiểu Lôi Âm Tự này một phen xong, trên mặt cũng tràn đầy thần sắc giật mình, thấp giọng nói với Giang Lưu.
- Vi sư minh bạch! Nghe được Trư Bát Giới nói, Giang Lưu nhẹ gật đầu.
Đương nhiên minh bạch, thậm chí, bây giờ mình cũng biết tình huống thế nào.
Đồng tử tọa hạ Di Lặc Phật Tổ, một kiếp này, có thể nói là Di Lặc Phật Tổ xuất thủ.
Di Lặc Phật Tổ là ai? Thân phận địa vị hắn, cơ hồ không dưới Như Lai Phật Tổ!
Phật Môn, Tam Thế Phật!
Quá Khứ Phật Nhiên Đăng, nguyên bản chính là Nhiên Đăng Đạo Nhân Xiển Giáo, càng là Phó giáo chủ Xiển Giáo, thân là Quá Khứ Phật, nếu như là đem Phật Môn tính là phàm trần vương triều, như thế, thân phận Nhiên Đăng Phật Tổ, thì tương đương với Thái Thượng Hoàng!
Hiện tại phật Như Lai, chính là Như Lai Phật Tổ hiện tại chấp chưởng Phật Môn rồi, như là Hoàng Đế phàm trần vương triều!
Còn như Vị Lai Phật Di Lặc Phật Tổ? Đó chính là Chấp Chưởng Giả Phật Môn đời tiếp theo, được sớm dự định, như là Thái tử phàm trần vương triều!
Hoàng Mi Lão Tổ chính là đồng tử tọa hạ Phật Di Lặc, một kiếp này, cũng tuân theo ý chí Di Lặc Phật Tổ đến, làm ra một tòa Tiểu Lôi Âm Tự như thế, vậy dĩ nhiên không có vấn đề gì.
- Đường Tăng, Tôn Ngộ Không, các ngươi đi tới Tiểu Lôi Âm Tự, gặp được Phật Tổ, vì cái gì còn không quỳ xuống?
Thời điểm trong lòng bọn người Giang Lưu, đều có suy nghĩ, đột nhiên, bên trong Tiểu Lôi Âm Tự, một đạo thanh âm uy nghiêm vang lên.
- Này, yêu nghiệt phương nào, lại dám giả mạo bọn Tây Thiên Phật tổ, có bản lĩnh ra đây! Theo đạo thanh âm uy nghiêm này vang lên, Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không chấn động, nghiến răng mắng.
- Ngươi cái Bật Mã Ôn này! Bị Ngũ Hành Sơn trấn áp năm trăm năm! Cho dù một con chó cũng nên có kinh nghiệm! Nhiều tượng thần Phật Đà cùng Bồ Tát như vậy ở trước mặt, thế mà ngươi cũng dám làm càn? Bên trong Tiểu Lôi Âm Tự, thanh âm uy nghiêm tiếp tục vang lên, quát lớn với Tôn Ngộ Không.
- Chớ có nói nhảm! Nếu không ra! Vậy lão Tôn liền đảo ngược Tiểu Lôi Âm Tự của ngươi! Một câu Bật Mã Ôn, để cho Tôn Ngộ Không triệt để xù lông rồi, nghiến răng, cao giọng nổi giận nói.
Xem bộ dáng Tôn Ngộ Không, hiển nhiên, nói lời này không chỉ là nói một chút mà thôi, nếu như người núp trong bóng tối còn không xuất hiện mà nói, Tôn Ngộ Không tất nhiên sẽ xuất thủ.
Theo Tôn Ngộ Không dứt lời, người chỗ tối, hiển nhiên cũng biết tính cách Tôn Ngộ Không, không còn dám ẩn núp, trực tiếp từ chỗ tối đi ra.
Bóng người đi tới, bộ dáng ước chừng chừng ba mươi tuổi, tóc cùng lông mày đều là màu vàng, tay cầm một cây Lang Nha Bổng, bộ dáng ở trên cao nhìn xuống nhìn bọn người Giang Lưu, nói:
- Các ngươi nhìn thấy bản tọa, còn không quỳ xuống?
- Hoàng Mi Lão Tổ là cái quỷ gì? Lão Tôn ta chưa nghe nói qua! Nghe được Hoàng Mi Lão Tổ này nói, Tôn Ngộ Không nhếch miệng, khinh thường nói ra.
Nhân vật bản diện.
Giang Lưu không nói một lời, ánh mắt lại rơi trên người Hoàng Mi Lão Tổ, trong lòng mặc niệm một tiếng, kéo ra nhân vật bản diện đối phương.
ID: Hoàng Mi Lão Tổ (lam sắc).
Chức nghiệp: Yêu.
Đẳng cấp: 80.
Giới tính: Đực.
Trang bị: Kim Bạt (cấp Sử Thi)...
Nhân Chủng Đại (cấp Sử Thi)...
Nhìn xem nhân vật bản diện Hoàng Mi Lão Tổ, ánh mắt Giang Lưu, chủ yếu tập trung phía trên Kim Bạt cùng Nhân Chủng Đại hai món bảo vật này, đều là bảo vật cấp Sử Thi a, cái này cũng đều là bảo bối tốt!