Chương 714: Toàn bộ đoàn đội tây hành đều thiếu nợ mình một món nợ ân tình
Cho dù trong lòng thật rất muốn hỗ trợ, nhưng Cang Kim Long đối với năng lực mình lại phi thường hoài nghi.
Hẳn là? Chính mình có chỗ lợi hại, ngay cả mình cũng không biết sao?
- Yên tâm, chúng ta đã mời ngươi đến giúp đỡ, tất nhiên là có nắm chắc, chúng ta cũng sẽ không lấy thân gia tính mệnh chính mình ra làm trò đùa a?
Nghe được Cang Kim Long nói, mặc dù trong lòng Tiểu Bạch Long cũng cảm thấy bằng vào hắn hẳn sẽ không làm nên chuyện, nhưng vẫn thấp giọng an ủi một câu.
Không có cách nào khác, sư phụ chỉ mặt gọi tên nói chỉ có hắn có thể cứu Đại sư huynh ra.
Không tin Cang Kim Long cũng được, chẳng lẽ mình không tin sư phụ sao?
- Cũng đúng, đã như vậy, vậy ta liền liều mình cứu giúp!
Nhẹ gật đầu, Cang Kim Long cũng biết Tiểu Bạch Long nói có lý, cắn răng, tất cả mọi người là châu chấu trên một sợi dây thừng rồi, cũng không có gì để sợ nữa.
Thừa dịp loạn, Tiểu Bạch Long cùng Cang Kim Long, lặng yên vô tức tìm kiếm trong Tiểu Lôi Âm Tự, rất nhanh liền tìm được Kim Bạt nhốt Tôn Ngộ Không.
Hai mảnh Kim Bạt hợp lại cùng nhau, phảng phất đĩa bay vậy.
- Đại sư huynh, ngươi ở bên trong à? Ta đã dựa theo sư phụ phân phó, mang Cang Kim Long tới! Gõ gõ Kim Bạt, Tiểu Bạch Long mở miệng nói ra.
- Tiểu Bạch, ngươi đến rồi, tranh thủ thời gian, lão Tôn ta bị nhốt ở chỗ này lâu như vậy, sắp bị nghẹn điên rồi! Rất nhanh, bên trong Kim Bạt vang lên thanh âm Tôn Ngộ Không, tràn đầy vội vàng.
Tuy nói bị giam ở bên trong, thời điểm nhàn đến không có việc gì, Tôn Ngộ Không có thể cùng Giang Lưu dùng giao diện hảo hữu tán gẫu giết thời gian.
Nhưng đối với hầu tử trời sinh tính hiếu động mà nói, bị vây ở bên trong lâu như vậy, thật còn khó chịu hơn giết hắn, Tôn Ngộ Không đã sớm không kiên nhẫn được nữa.
- Tốt, làm phiền ngươi! Nhận được Tôn Ngộ Không đáp lại, Tiểu Bạch Long xoay đầu lại, nói với Cang Kim Long.
- Đại Thánh, vậy ta liền tới cứu ngươi! Vào lúc này cảm xúc Cang Kim Long, cũng có chút kích động.
Nhìn xem, đường đường Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không bị vây, cũng cần chính mình tới cứu a, cái này nếu thật có thể cứu hắn ra, vậy mình xem như cực kì nở mày nở mặt rồi.
Đại Thánh gia, thậm chí toàn bộ đoàn đội tây hành đều thiếu nợ mình một món nợ ân tình a?
Hít sâu một hơi, tất cả lực lượng Cang Kim Long đều hội tụ lên, tụ lại hướng sừng rồng trên đầu mình không thể phá vỡ.
Canh Kim chi khí, không gì không phá!
Sừng rồng hội tụ vô tận năng lực, trở nên sắc bén vô cùng.
Cang Kim Long hướng về phía khe hở Kim Bạt, hung hăng thọc vào.
- Một hai ba, dùng sức, một hai ba, hắc hưu, hắc hưu, hắc hưu!
Dùng sức đâm vào trong khe hở, Cang Kim Long cảm thấy phi thường chặt, rất khó tiến vào.
Thế nhưng, âm thầm cổ khí cho mình, thậm chí, yên lặng hô hào khẩu hiệu.
Thật hữu hiệu, tiến vào, muốn đi vào...
Bên cạnh Tiểu Bạch Long, nhìn Cang Kim Long dùng sức, sừng rồng thế mà thật đâm vào trong Kim Bạt này rồi, trên mặt tràn đầy thần sắc giật mình.
Quả nhiên, sư phụ vẫn là sư phụ a, hắn nói chuyện không sai, Cang Kim Long này quả nhiên là có thể cứu Đại sư huynh ra!
Đồng dạng, cảm giác được sừng rồng chính mình đâm vào rồi, Cang Kim Long càng thêm cảm thấy kích động, thấy được hi vọng cứu Tôn Đại Thánh ra, cũng càng thêm tăng sức.
Cố gắng trọn vẹn công phu một chén trà xong, rốt cục, sừng rồng Cang Kim Long, hoàn toàn đâm vào.
Chỉ là, muốn cạy mở Kim Bạt này, là sự tình không thể.
- Cang Kim Long, ngươi chịu đau một chút a, lão Tôn ta tại bên trên sừng rồng ngươi đâm một cái lỗ nhỏ, biến thành con muỗi trốn vào! Nhìn một nửa sừng rồng thọt tới rồi, Tôn Ngộ Không gõ gõ căn sừng rồng không thể phá vỡ này nói ra.
- Đại Thánh, ngươi tới đi!
Vì cứu người, chỉ tại trên sừng rồng khoan một cái lỗ nhỏ, Cang Kim Long còn có thể nhịn được, mở miệng đáp.
Khi nói chuyện, cũng tán đi Canh Kim chi khí hội tụ phía trên sừng rồng.
Tôn Ngộ Không lấy ra Kim Cô Bổng, thổi ngụm khí, biến thành một mũi khoan nhỏ, tại phía trên sừng rồng Cang Kim Long rất nhanh khoan ra cái lỗ nhỏ.
Sau đó, Tôn Ngộ Không cười hắc hắc, hóa thành một con muỗi, rơi vào bên trong lỗ nhỏ sừng rồng này.
Cang Kim Long dùng sức rút sừng rồng chính mình từ trong Kim Bạt ra!
- Hắc hắc hắc, lão Tôn ta rốt cục ra rồi! Một con muỗi, hóa thành bộ dáng Tôn Ngộ Không.
Bị nhốt một tháng, Tôn Ngộ Không nhịn không được lộn nhào vài cái, vui vẻ nói ra.
- Chúc mừng Đại Thánh gia thoát khốn! Cang Kim Long bên cạnh cũng cao hứng phi thường, mở miệng nói chúc mừng.
- Cang Kim Long đúng không? Đa tạ đa tạ, sau này có sự tình gì cần lão Tôn ta hỗ trợ, cứ việc nói thẳng! Nhìn xem Cang Kim Long bên cạnh mình Tôn Ngộ Không nói lời cảm tạ, trên mặt mang vẻ mừng rỡ, mở miệng nói ra.
Nếu không phải bởi vì thân đối phương quá cao có lẽ vào lúc này Tôn Ngộ Không đã muốn đi vỗ bả vai Cang Kim Long rồi.
- Có thể giúp được Đại Thánh, là vinh hạnh ta!
Chờ chính là câu nói này của Tôn Ngộ Không, có hắn hứa hẹn xong, Cang Kim Long chỉ cảm thấy lần này chính mình đến đây hỗ trợ, thật kiếm lợi lớn, thế nhưng miệng lại phi thường khiêm tốn nói ra.
Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn là khiêm tốn, bởi vì hắn thấy, mình có thể giúp được Tôn Đại Thánh, thật là sự tình vinh hạnh.
- Tốt rồi, chúng ta còn có chuyện cần làm, ngươi đi về trước đi! Lời Cang Kim Long, để cho Tôn Ngộ Không càng cao hứng hơn, nhẹ gật đầu, vẻ mặt ôn hoà nói ra.
- Vậy ta liền đi về trước! Chúc Đại Thánh có thể sớm ngày đến Tây Thiên!
Tôn Đại Thánh cũng không có ý tứ yêu cầu mình hổ trợ hàng yêu phục ma, Cang Kim Long cũng không lưu lại, miệng chúc một tiếng xong, chuyển thân ly khai Tiểu Lôi Âm Tự bên này.
- Hừ, yêu nghiệt kia, hôm nay lão Tôn ta phải để hắn nếm thử lợi hại của ta! Đưa mắt nhìn Cang Kim Long ly khai xong, bị nhốt một tháng biệt khuất, vào lúc này đều hóa thành chiến ý ngập trời, Tôn Ngộ Không nắm thật chặt Kim Cô Bổng trong tay của mình, mở miệng nói ra.
Khi nói chuyện, liền chuẩn bị khởi hành đi tìm Hoàng Mi Lão Tổ gây sự!
- Đại sư huynh, chúng ta dựa theo kế hoạch làm việc, vẫn nên trước tiên cứu bọn sư phụ ra mới là chủ yếu! Theo Tôn Ngộ Không dứt lời, Tiểu Bạch Long Ngao Liệt bên cạnh, vội vàng khuyên can Tôn Ngộ Không.
Thật đúng là sợ Tôn Ngộ Không cứ như vậy trực tiếp xông lên, đối với quên sạch sành sanh kế hoạch sư phụ nói.
- Ừm, tốt a! Vậy trước tiên cứu sư phụ ra lại nói! Nghĩ nghĩ, Tôn Ngộ Không tạm thời đè xuống chiến ý trong lòng, nhẹ gật đầu.
Xác thực như thế, muốn động thủ cũng phải trước tiên cứu sư phụ ra lại nói a!
Bảo vật yêu nghiệt kia, xác thực lợi hại, cũng chỉ có năng lực thần kỳ sư phụ cùng phối hợp, mới có thể xử lý hắn.
Nếu không, thật sự xông lên như thế, không chừng kết cục lại bị bảo vật hắn thu lại.
Cố nén chiến ý, Tôn Ngộ Không tại Tiểu Lôi Âm Tự tìm một vòng.
Rất nhanh, tìm được một Yêu Vương, chính là tiểu yêu tọa hạ Hoàng Mi Lão Tổ.
Tuy nói là Yêu Vương chi cảnh, nhưng Thiên Lôi kiếp đáng sợ, Yêu Vương này tự nhiên cũng run lẩy bẩy lẩn trốn.
Tôn Ngộ Không phát hiện hắn, không nói nhảm, trực tiếp một gậy liền gõ chết.
Xong, Tôn Ngộ Không biến thành bộ dáng Yêu Vương này, hướng phía Hoàng Mi Lão Tổ bên kia đi qua.