Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 729: Thế Gian An Đắc Lưỡng Toàn Pháp, Không Phụ Như Lai Không Phụ Khanh

Chương 729: Thế Gian An Đắc Lưỡng Toàn Pháp, Không Phụ Như Lai Không Phụ Khanh
Nhập định, thanh âm hệ thống nhắc nhở thu hoạch được điểm kinh nghiệm, bên tai không dứt, sắc mặt yên lặng, tựa hồ Giang Lưu đã hoàn toàn đắm chìm trong trong tu luyện rồi.
Trên giường, Cao Dương ngạc nhiên nhìn Giang Lưu ngồi xếp bằng bên cạnh.
Hiển nhiên không nghĩ tới, ở lúc mấu chốt, Giang Lưu thế mà giúp mình cầm chăn đắp lên, một mình ngồi một bên tu luyện?
Là mị lực chính mình không đủ sao? Thế nhưng không đúng a! Giữa hắn cùng Cao Dương không phải có tình cảm sao?
Cô nam quả nữ cùng một chỗ, vì cái gì hắn lại như vậy?
Sắc mặt ửng đỏ trên mặt, lui đi.
Chỉ là, tiếng hít thở Phủng Châu Long Nữ gấp rút, cũng không có trở nên bằng phẳng, nhưng ý nghĩa đại biểu đã hoàn toàn khác biệt.
Vừa mới bắt đầu hô hấp dồn dập là bởi vì tâm tình khẩn trương mà thôi, hiện tại hô hấp dồn dập là tâm trung khí phẫn cùng không cam lòng!
Quan Âm Bồ Tát biến thân cho mình, chỉ là để cho mình đến tìm hiểu rõ ràng trong lòng Giang Lưu có hướng về Phật Môn không mà thôi, thế nhưng, buổi tối hôm nay hàn huyên nhiều như vậy, tâm bị cảm động, mình muốn cùng hắn cộng độ lương tiêu một đêm.
Thậm chí là lấy danh nghĩa Cao Dương, cũng không cần hắn phụ trách.
Thế nhưng, hắn thế mà cự tuyệt?
- Hừ!
Trong lòng cả giận hừ một tiếng, Cao Dương xoay người, vén chăn lên, trực tiếp cuộn tròn người mình.
Giang Lưu, không nghe không động, hô hấp bằng phẳng đều đều, tựa hồ nội tâm không có chút ba động nào.
Chỉ là, trong lòng thật không bằng phẳng như biểu hiện ra ngoài, còn ba động trong lòng như thế nào thì cũng chỉ có chính Giang Lưu biết rõ.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, Giang Lưu suốt cả đêm đều đang ngồi tu luyện, bảy tám lượt tiểu chu thiên, cũng kiếm lấy không ít điểm kinh nghiệm.
Chỉ là, cả một buổi tối, Cao Dương nằm ở trên giường, lật qua lật lại nửa đêm cũng không có ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, thời điểm sắc trời sáng lên, Giang Lưu mở hai mắt ra, nhìn nhìn Cao Dương trên giường lăn qua lăn lại hơn nửa đêm mới ngủ, âm thầm lắc đầu.
Chợt, chân tay nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng.
- Sư phụ, ngươi dậy sớm như thế a!
Giang Lưu bên này nấu cháo, chưng bánh bao, nướng bánh chiên, loay hoay không sai biệt lắm, mấy người bọn Trư Bát Giới cũng đều lục tục ngo ngoe rời giường rửa mặt, chỉ là, nhìn thấy Giang Lưu đã thức dậy thời gian không ngắn, Trư Bát Giới có chút quái dị hỏi.
Không chỉ là bộ dáng thần sắc Trư Bát Giới quái dị, cả Sa Ngộ Tịnh bên cạnh cũng kỳ quái nhìn Giang Lưu, xong, sư huynh đệ hai người hai mặt nhìn nhau.
Ngược lại là Tôn Ngộ Không, bộ dáng không rõ ràng cho lắm.
- Uy, các ngươi đây là cái ánh mắt gì? Các ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Thấy thần sắc Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tịnh hai người quái dị, Giang Lưu sầm mặt lại, tức giận hỏi.
- Không có gì, sư phụ, chúng ta cái gì cũng không muốn! Sa Ngộ Tịnh là người thứ nhất nhận sai, sắc mặt trở nên nghiêm chỉnh, lắc đầu nói ra.
- Đúng, đúng, sư phụ, chúng ta cái gì cũng không muốn! Theo Sa Ngộ Tịnh dứt lời, Trư Bát Giới bên cạnh cũng gật đầu nói.
Chỉ là, một lời đến đây, Trư Bát Giới có chút dừng lại, nói ra:
- Chỉ là, sư phụ, ngươi cùng Cao Dương công chúa thật vất vả gặp mặt, đêm qua không phát sinh chuyện gì sao?
- Ngươi cảm thấy nên phát sinh cái gì sao? Ánh mắt Giang Lưu cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm, nhìn chằm chằm Trư Bát Giới hỏi.
- Không có gì, sư phụ, bữa sáng hôm nay rất phong phú a! Đa tạ sư phụ! Vội vàng lắc đầu, Trư Bát Giới lập tức dời chủ đề, đem thoại đề dẫn tới trên vấn đề bữa sáng.
- Tốt rồi, ăn đi! Trư Bát Giới tự động dời đi cái đề tài này không muốn nói, tự nhiên Giang Lưu sẽ không níu lấy không thả, khoát tay áo nói ra.
Sư đồ vài người lần lượt ngồi xuống, giữ im lặng uống cháo, ăn bánh bao cùng bánh chiên.
Chỉ là, trong lòng Trư Bát Giới âm thầm lẩm bẩm:
- Thật giả? Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng sư phụ cái gì cũng không làm?
Ngay lúc này, đột nhiên, một tiếng ngáp vang lên.
Chợt, Phủng Châu Long Nữ biến thành Cao Dương đi ra, một đôi mắt quầng thâm, hiển nhiên là đêm qua ngủ không ngon.
[ Bất phụ Như Lai, bất phụ khanh – Thương Ương Gia Thố
Tự khủng đa tình tổn phạm hành,
Nhập sơn hựu phạ ngộ khuynh thành.
Thế gian an đắc song toàn pháp,
Bất phụ như lai bất phụ khanh.
Dịch nghĩa:
Tự mình cảm thấy ngượng ngùng khi để tình cảm (riêng) làm tổn hại đến con đường tu (chốn thanh tịnh trang nghiêm)
Vào núi rồi mà vẫn vương vấn nhớ bóng hình xinh đẹp.
Cõi đời này có cách nào trọn vẹn hết chăng
(Vừa) không phụ Như Lai mà vẫn chẳng phụ Người?
Dịch thơ:
Không phụ Như Lai, chẳng phụ Người – Thương Ương Gia Thố
Thẹn tình mình nhơ chốn nghiêm trang
Vào núi tu hành, bóng người mang
Đời này cách nào trọn vẹn cả
Không phụ Như Lai, chẳng phụ nàng?]
Đêm qua, cô nam quả nữ chung sống một phòng, hết lần này tới lần khác Huyền Trang cả ý nghĩ động chính mình một đầu ngón tay cũng không có, điều này làm cho Cao Dương buổi tối lật qua lật lại, thẳng đến sau nửa đêm mới nhàn nhạt ngủ.
Vào lúc này tỉnh lại, một đôi mắt thâm quầng, ánh mắt nhìn Giang Lưu đều cực kỳ u oán.
Có cố sự!
Nhìn một đôi mắt Cao Dương công chúa quầng thâm, hơn nữa đi ra chính là lấy ánh mắt u oán nhìn chằm chằm sư phụ, hai người Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tịnh trao đổi ánh mắt một chút, đều nín cười, không nói gì.
Thế nhưng, đối với Giang Lưu nói đêm qua không phát sinh chuyện gì, hai người bọn họ hiển nhiên sẽ không quá tin tưởng.
- Sư nương, mời ngồi!
Âm thầm nín cười, Trư Bát Giới tự nhận là trùm vỗ mông ngựa, cho nên, người thứ nhất đứng lên, giúp Cao Dương kéo một cái ghế ra.
- Đa tạ!
Trư Bát Giới gọi một tiếng sư nương, làm cho con mắt Cao Dương đều nheo lại rồi, hiển nhiên bộ dáng phi thường cao hứng, miệng cũng nói một câu lời cảm tạ với Trư Bát Giới.
Gia hỏa này, nhập kịch quá sâu a? Thật xem mình là Cao Dương rồi? Xem nhất cử nhất động Cao Dương này, hoàn toàn không có gì khác Cao Dương nguyên bản, trong lòng Giang Lưu âm thầm oán thầm.
- Sư nương a, xem khí sắc ngươi không tốt lắm a, đêm qua không nghỉ ngơi tốt sao?
Xem bộ dáng Cao Dương rất dể nói chuyện, còn dể nói chuyện hơn sư phụ nhiều, Trư Bát Giới hiếu kì hỏi.
- Đúng vậy a, đêm qua, không nghỉ ngơi tốt, đến sau nửa đêm mới ngủ! Nhẹ gật đầu, Cao Dương trả lời.
- Sau nửa đêm? Nghe được Cao Dương nói lời này, Trư Bát Giới nghĩ nghĩ, đêm qua rất sớm, sư phụ cùng sư nương liền trở về phòng đi nghỉ ngơi a, thế nhưng, thẳng đến sau nửa đêm mới ngủ?
Như thế, hôm qua bọn hắn làm gì?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tịnh đều không để lại dấu vết nhìn lướt qua Giang Lưu, bên trong ánh mắt lộ ra một vệt thần sắc xem thường.
Sư phụ thật là không đảm đương, đêm qua chơi đến sau nửa đêm, hết lần này tới lần khác cố ý dậy thật sớm, nói với mình đêm qua không phát sinh cái gì?
Có bản lĩnh làm, không bản sự thừa nhận?
- Đúng rồi, Cao Dương...
Không muốn Trư Bát Giới tiếp tục trò chuyện cùng Cao Dương, Giang Lưu vào lúc này chen miệng vào, nói.
- Ngươi lần này đến hàng yêu phục ma, nguyện ý lưu lại theo giúp ta, ta thật cao hứng, chỉ là, nếu bị Bồ Tát phát hiện, có thể không tốt hay không?
Giang Lưu đang nói bóng nói gió hỏi đối phương lúc nào ly khai.
- Sẽ không, chỉ cần đừng bị Bồ Tát phát hiện, cũng không có cái gì chuyện!
Lắc đầu, Cao Dương trả lời.
Có chút dừng lại, lại nói ra/
- Giang Lưu, không phải ngươi không muốn ta ở lại đây chứ?
- Làm sao có thể? Nếu có thể, ta hận không thể lưu ngươi lại đừng đi nữa, thế nhưng, ta không phải sợ ngươi bị Quan Âm Bồ Tát trách phạt sao?
Lắc đầu, Giang Lưu trả lời.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất