Chương 758: Lần Thứ Hai Số Hương Ba Bị Nghiền Ép!
- Huyền Trang Pháp Sư...
Phổ Huệ đại sư bên cạnh, tiến lên hai bước, ánh mắt rơi trên người Giang Lưu, nói:
- Pháp Sư ngươi bao nhiêu niên kỷ?
- 18 tuổi!
Mặc dù không biết Phổ Huệ đại sư vì cái gì hỏi dò như thế, nhưng Giang Lưu thực sự không có ý tứ giấu diếm, đáp.
- 18 tuổi? Liền đã gánh vác trách nhiệm tây hành thỉnh kinh rồi? Đây thật là tuổi trẻ tài cao a!
Mặc dù xem bộ dáng liền biết Giang Lưu phi thường trẻ tuổi rồi, thế nhưng, nhận được Giang Lưu tự mình trả lời xong, trong lòng Phổ Huệ đại sư vẫn cảm thấy rung động như cũ.
Chỉ là, thoại âm rơi xuống, tựa hồ nghĩ tới điều gì, mở miệng hỏi:
- Đúng rồi, Huyền Trang Pháp Sư từ Đại Đường đến, xa mấy vạn dặm, chắc hẳn cũng đi qua không ít đường xá a?
- Trên đường đi sơn cùng thủy ác, thêm nữa có yêu ma làm loạn, làm trễ nải không ít hành trình, về thời gian, ta đã đi ba năm rồi!
Nhẹ gật đầu, tự nhiên Giang Lưu đứt gãy không đề cập tới sự tình chính mình cố ý lãng phí thời gian, chỉ nói là sơn cùng thủy ác, yêu ma làm loạn mới đưa đến tốc độ chính mình bị ảnh hưởng nhiều.
- Ba năm? Nói cách khác? Thời điểm Huyền Trang Pháp Sư ngươi 15 tuổi, liền đã bước lên con đường về hướng tây?
Nghe được Giang Lưu nói lời này, Phổ Huệ đại sư càng thêm trừng lớn hai mắt, khó có thể tin nhìn hắn.
- Gạt người? Mới 15 tuổi mà thôi, liền đạp vào con đường về hướng tây rồi? Không có khả năng?
- Ta đã sớm hoài nghi thân phận của hắn là thật giả rồi! Hiện tại càng thêm cảm thấy hoài nghi!
- Đây là một tên lừa đảo!
...
Nghe được đối thoại giữa Giang Lưu cùng Phổ Huệ đại sư, vô số người xem lễ bên cạnh, càng là ồ lên.
Ba năm trước mới 15 tuổi mà thôi, Đường Hoàng liền phái người tăng nhân thiếu niên, bước lên con đường tây hành thỉnh kinh? Thấy thế nào cũng cảm thấy rất không có khả năng a!
- A Di Đà Phật, Huyền Trang Pháp Sư, tuy nói lão nạp tin tưởng thân phận của ngươi, chỉ là, những người dân bên cạnh này lại không tin! Còn xin Pháp Sư ngươi lấy phật quan xuống, miễn cho chính mình tự nhiên gặp oan uổng!
Tại Phổ Huệ xem ra, những người xem lễ chung quanh này, đều là trợ công rất tốt cho mình, thuận thế, Phổ Huệ mở miệng nói với Giang Lưu.
- Ta có cần phải hướng bọn hắn chứng minh cái gì sao?
Nghe được lời Phổ Huệ nói, lông mày Giang Lưu hơi nhíu lại.
Chính mình là thân phận gì, người khác hoài nghi liền để hoài nghi đi, chính mình cần chứng minh sao?
Bất quá, nhìn thấy Đạo Tế bên cạnh, trong lòng Giang Lưu hơi động một chút.
Mặc dù vẫn chỉ là tiểu hài ba tuổi mà thôi, nhưng năm đó, lúc nào Đạo Tế mới chân tâm thật ý gọi mình là sư huynh? Không phải là bởi vì trên thụ hương chi lễ hương ba chính mình nhiều hơn hắn sao?
Mặc dù bây giờ bộ dáng hắn rất ngoan ngoãn, nguyện ý gọi mình là sư huynh, nhưng trên thực tế rốt cuộc là nghĩ thế nào, thật đúng là chỉ có trời mới biết.
Cho nên, lộ ra hương ba, mới có thể để cho hắn chân tâm thật ý thừa nhận chính mình a?
Huống hồ, thân phận chính mình không đồng dạng, nói ra tự nhiên phân lượng cũng liền không đồng dạng!
- Ai, mẹ nó trời đã để ta tỏa sáng thế này, nhưng mà ta muốn điệu thấp a! Không thích lộ liễu a, thế nhưng, những người này vì cái gì luôn thích bắt ta trang bức chứ?
Tâm niệm vừa động, trên mặt Giang Lưu một bộ thần sắc bất đắc dĩ, khẽ lắc đầu.
Chợt, vươn tay ra, hướng phía Kim Hà Quan trên đầu mình lấy xuống.
Đến rồi! Bên cạnh Phổ Huệ đại sư nhìn thấy động tác Giang Lưu, thần sắc nghiêm túc.
Hòa thượng Hoàng Đế Đại Đường tự mình phái đi Tây Thiên thỉnh kinh, phật duyên rốt cuộc sâu bao nhiêu?
Nhìn hắn trên đầu rốt cuộc có bao nhiêu hương ba là biết! Đồng dạng, bên cạnh vô số người xem lễ, vào lúc này cũng đều nín thở, ánh mắt rơi trên người Giang Lưu, trong lòng phi thường tò mò, hiếu kì tại trên đầu Giang Lưu có bao nhiêu hay không.
Tại tất cả mọi người chú ý, Giang Lưu lấy Kim Hà Quan trên đầu mình xuống.
Xong, lít nha lít nhít hương ba xuất hiện tại trước mặt tất cả mọi người.
Nhất thời, trên quảng trường toàn bộ người Đại La Tự, hoàn toàn tĩnh mịch.
- A Di Đà Phật, như thế, chư vị tin tưởng thân phận bần tăng à...
Lấy Kim Hà Quan xuống xong, Giang Lưu chấp tay hành lễ, một bộ bộ dáng khiêm tốn hữu lễ nói ra.
Nếu trang bức, vậy liền trang đến cực hạn đi!
Theo Giang Lưu dứt lời, một đóa hoa sen mười tám phẩm, sau lưng hắn nổi lên, ngàn vạn quang mang, từ bên trong hoa sen này tỏa ra.
Hoa sen, có thể nói là đánh dấu tượng trưng Phật Môn rồi, theo đóa hoa sen mười tám phẩm xuất hiện này, Giang Lưu cũng bị tôn lên quang mang vạn trượng, đơn giản như Phật Đà chuyển thế.
- Thánh, Thánh Tăng a, mười hai hương ba, từ xưa đến nay, chưa từng nghe thấy...
Nhìn tư thái Giang Lưu lần này, một đóa hoa sen, trên đầu mười hai hương ba, vô số tăng nhân ở đây, bao quát những tăng nhân thụ hương thất bại, cả đám đều quỳ xuống, hướng về phía Giang Lưu quỳ lạy lễ bái.
Tuy nói Giang Lưu hiện tại cũng chỉ là thân phận phàm nhân mà thôi, thế nhưng tại những đệ tử Phật Môn này xem ra, Giang Lưu tồn tại, đã ngang hàng cùng Tây Thiên Bồ Tát Phật Đà rồi.
- Cái này, đây chính là, Thánh Tăng tây hành thỉnh kinh sao? Thế mà, có mười hai hương ba?
Phổ Huệ đại sư nhìn Giang Lưu trước mắt, con mắt cũng trừng to, trong lòng kinh hãi, lại có chút dở khóc dở cười.
Kinh hãi là chưa từng nghe thấy mười hai hương ba, dở khóc dở cười là nguyên bản chính mình còn muốn mượn Huyền Trang Pháp Sư, để thân phận nâng lên đệ tử Đạo Tế của mình.
Không nghĩ tới, mười hai hương ba vừa ra, danh tiếng đệ tử Đạo Tế của mình, lập tức bị che kín lại a!
Lại là mười hai hương ba! Chúng ta thật là có mắt không tròng a! Trông mặt mà bắt hình dong!
Còn như những người bên cạnh hoài nghi thân phận Giang Lưu, tự nhiên cả đám đều đau lòng nhức óc, hối hận không thôi.
- A Di Đà Phật...
Trước mặt mọi người, Giang Lưu làm ra bộ dáng đệ tử Phật Môn phi thường tiêu chuẩn, miệng thấp giọng tuyên một tiếng phật hiệu xong, lúc này mới một lần nữa mang Kim Hà Quan trở lại trên đầu.
Đối với tâm tư những người dân phổ thông chung quanh này, tự nhiên Giang Lưu không để ý đến, ánh mắt của hắn, chủ yếu đều tập trung trên người Đạo Tế.
- Phổ Huệ đại sư, ta cùng Đạo Tế sư đệ có duyên phận, không biết, có thể cho chúng ta hai người đơn độc tâm sự hay không? Giang Lưu hỏi.
- Đó là tự nhiên, vậy cũng là phúc phận đồ nhi ta!
Nghe được lời Giang Lưu, Phổ Huệ liên tục không ngừng gật đầu.