Chương 823: Đại Vương Không Tốt Rồi, Đường Tăng Lại Tới!
Một đường đi qua, chính mình hành động xem như ra bài không theo lẽ thường rồi, Kim Mao Hống này đồng dạng là ra bài không theo lẽ thường sao?
Khó trách, khó trách hệ thống cho nhiệm vụ này, ban thưởng phong phú như thế, bởi vì Kim Mao Hống này, hoàn toàn không thể dùng lẽ thường để phán đoán hắn a!
Trầm ngâm một lát, Giang Lưu có phần bất đắc dĩ thầm thở dài một tiếng, chợt lắc đầu, chuyển thân ly khai Kỳ Lân Sơn.
Có biện pháp nào đâu? Nhân gia đã hạ lệnh trục khách, đuổi chính mình đi, chẳng lẽ mình còn có thể mặt dày mày dạn lưu lại hay sao?
...
- Sư phụ, như thế nào? Ngươi tìm hiểu ra tin tức gì?
Về tới Quốc Vương Chu Tử Quốc xong, bọn Tôn Ngộ Không đều xông tới, hiếu kì hỏi Giang Lưu.
- Cũng không có tìm hiểu ra cái tin tức thực dụng gì!
Đối mặt ánh mắt bọn Tôn Ngộ Không hỏi dò, Giang Lưu lắc đầu nói ra.
- Không phải chứ? Thế mà ngay cả sư phụ ngươi cũng không có tìm hiểu ra tin tức gì thực dụng sao?
Nghe vậy, Trư Bát Giới trừng lớn mắt heo, khó có thể tin nói ra.
- Ừm, lấy trí tuệ cùng thủ đoạn sư phụ, thế mà cũng không lộ ra tin tức thực dụng gì, Kim Mao Hống này quả nhiên rất khó đối phó a, sư phụ trước đó suy đoán không có sai, nhiệm vụ này quả nhiên không dể hoàn thành, sư phụ thật là thần cơ diệu toán rồi!
Theo Trư Bát Giới dứt lời xong, Sa Ngộ Tịnh cũng mở miệng nói ra.
Chưa hề nói là năng lực sư phụ không được, nói thẳng là Kim Mao Hống kia lợi hại hơn, hơn nữa, cầm câu nói trước đó sư phụ nói qua nhiệm vụ rất khó hoàn thành này, liền thổi Giang Lưu một đợt.
- Ừm, không sai không sai, Ngộ Tịnh nói không sai, mặc dù thời điểm bình thường trầm mặc ít nói, nhưng mỗi lần nói trong lời đều có ý sâu xa a!
Nghe được Sa Ngộ Tịnh nói, trên mặt Giang Lưu mang vẻ hài lòng, hướng về phía Sa Ngộ Tịnh gật đầu nói.
Phải nói Sa Ngộ Tịnh đồng dạng trầm mặc ít nói như trong nguyên tác? Xác thực không sai.
Nhưng nói hắn chất phác thành thật? Giang Lưu hiện tại là người thứ nhất không tin.
Tự khoe là trùm vỗ mông ngựa sư phụ, thời điểm bình thường, thổi phồng sư phụ không phải đều là chính mình nói sao? Thế nhưng, Sa sư đệ nói lại còn tốt hơn so với mình?
Trư Bát Giới có phần cuống lên, vội vàng mở miệng, gật đầu tạo cảm giác tồn tại:
- Không sai không sai, sư phụ, ngươi quả nhiên thần cơ diệu toán a!
- Tốt rồi tốt rồi, đừng nói nữa, hiện tại việc cấp bách bây giờ là nghĩ biện pháp đi cứu Kim Thánh Cung nương nương ra rồi nói sau!
Khoát tay áo, một lời nói lại nói lần thứ hai, cũng đã không có ý nghĩa gì quá lớn rồi, Giang Lưu đánh gãy Trư Bát Giới.
- Sư phụ, ngươi có ý nghĩ gì, trực tiếp phân phó chúng ta là được!
Theo Giang Lưu dứt lời, Tôn Ngộ Không là lười nhác tốn tâm tư đi cân nhắc, khoát tay áo nói ra.
- Chỉ cần sư phụ nghĩ, có nhiệm vụ gì trực tiếp an bài là được, không cần thương lượng cái gì nữa.
- Không sai không sai, Hầu ca nói đúng, ngươi có chuyện gì, trực tiếp phân phó chúng ta là được!
Trư Bát Giới gật đầu, liên tục không ngừng nói ra.
- Ừm, lúc mới bắt đầu xong, ta cảm giác được nhiệm vụ lần này không dể hoàn thành, cho nên, cũng không nguyện ý đánh cỏ động rắn, mà muốn điều tra tin tức rõ ràng, biết người biết ta, bách chiến bách thắng!
- Chỉ là hiện tại, còn muốn đi điều tra tin tức, đã không có tác dụng gì rồi, như thế, chúng ta thử động thủ trước, tìm kiếm hư thực rồi nói sau!
- Cho nên, ý sư phụ là chúng ta bây giờ liền trực tiếp động thủ sao?
Những mưu kế, đạo lý kia, Tôn Ngộ Không không tâm tư để ý tới, hắn chỉ nghe được một câu, đó chính là muốn động thủ, đây mới là Tôn Ngộ Không quan tâm nhất.
- Không sai, xác thực như thế!
Nghe được Tôn Ngộ Không nói, Giang Lưu nhẹ gật đầu nói ra.
- Vậy là tốt rồi, vậy lão Tôn ta liền khởi hành!
Nhận được Giang Lưu gật đầu xong, Tôn Ngộ Không có phần không kịp chờ đợi đứng dậy nói ra.
- Ừm, đi thôi! Xem bộ dáng Tôn Ngộ Không, trong lòng Giang Lưu âm thầm trầm ngâm một lát, cũng nhẹ gật đầu.
Có câu nói rất hay, nghĩ lại cho kỹ, nhưng nghĩ xong, lại nghĩ vô ích!
Nếu như đã cẩn thận suy nghĩ qua, quyết định muốn động thủ, vậy binh quý thần tốc, trực tiếp động thủ rồi nói sau.
Không nói nhảm, Tôn Ngộ Không một ngựa đi đầu bay lên.
Tiếp đó, Giang Lưu cùng bọn người Trư Bát Giới cũng cùng một chỗ hành động, hướng phía phương hướng Kỳ Lân Sơn lại lần nữa bay đi.
...
- Đại vương, đại vương, không tốt rồi!
Kỳ Lân Sơn bên này, quét động phủ sạch sẽ, xông hương xong, Tái Thái Tuế tắm rữa thay y phục đang chuẩn bị ngủ một giấc, đến lắng sợ hãi vừa rồi lại một chút, nhưng mà, một tiểu yêu lại vội vàng chạy tới, mở miệng hướng phía Tái Thái Tuế hô.
- Thế nào?
Nghe được tiếng kêu to của tiểu yêu này, trong lòng Tái Thái Tuế hơi hồi hộp một chút, xoay người ngồi dậy, vội vàng hỏi.
- Cái kia, Đường Tăng hắn lại tới!
Tiểu yêu, miệng vội vàng trả lời.
- Cái gì? Đường Tăng hắn lại tới? Hắn tới làm gì a?
Nghe được lời ấy, sắc mặt Tái Thái Tuế xụ xuống.
- Giống như, tựa như kẻ đến không thiện, bởi vì trừ hắn ra, còn mang đến một Ma tộc mặt xanh nanh vàng, một Trư Yêu người thân heo thú, đúng, còn có một tiểu hầu tử không ngờ tới...
Miệng tiểu yêu này, vội vàng trả lời.
So ra mà nói, Sa Ngộ Tịnh cùng Trư Bát Giới hình thể khổng lồ khiến người chú mục nhất, Tôn Ngộ Không vừa gầy vừa lùn, cho nên, dễ dàng nhất bị người không để ý đến.
- Xong rồi...
Nghe được tiểu yêu này nói, không chỉ là Đường Tăng quay lại, còn mang theo ba đồ đệ hắn đến, bộ dáng kẻ đến không thiện, sắc mặt Tái Thái Tuế tái nhợt như tờ giấy, khó coi cực kỳ.
Thật giả?
Vì đối phó chính mình, Đường Tăng kéo ba đồ đệ chính mình tới sao?
- Có cần phải làm tuyệt như thế sao?
- Đại vương, đại vương, tiếp theo chúng ta, làm sao bây giờ a?
Xem bộ dáng Tái Thái Tuế thất kinh, tiểu yêu thuộc hạ càng thêm lục thần vô chủ.
- Các ngươi, các ngươi đi ngăn trở, ta, ta muốn chạy trốn!
Không ý tứ nói thêm gì, Tái Thái Tuế phản xạ liền muốn chuyển thân đào mệnh.
Chỉ là, mới vừa chuyển thân, đột nhiên, trong lòng Tái Thái Tuế hơi động.
- Không được a, mình không thể đi a!
Nhiệm vụ Quan Âm Bồ Tát an bài cho mình còn không có hoàn thành, nếu cứ như vậy đi thẳng một mạch, chính mình chẳng phải là tới một chuyến vô ích?
- Không kinh sợ, đừng sợ, ngươi bây giờ cũng không có làm chuyện xấu gì, bọn hắn sẽ không giết ngươi!
- Còn có, thời điểm đến, Bồ Tát cho ngươi mượn rất nhiều pháp bảo, hẳn có thể tự vệ!
Cuối cùng, cũng là một điểm trọng yếu nhất, nếu như đánh không lại, tranh thủ thời gian lộ ra danh hào Bồ Tát, bọn hắn hẳn sẽ cho Quan Âm Bồ Tát mặt mũi! Dù sao, nghe nói Huyền Trang phi thường kính trọng đối với Quan Âm Bồ Tát a!
- Ngươi có thể làm được, đừng sợ, Kim Mao Hống!
Trong lòng âm thầm nỉ non, không ngừng động viên mình.
- Tựa hồ, trong đầu thật nảy sinh dũng khí ra tới.
- Tiểu môn, đừng sợ, theo bản vương cùng đi ra, nghênh chiến địch nhân!
- Tay vừa nhấc, lấy ra một khối thuẫn bài, Kim Mao Hống rất có khí thế kêu một câu.
Thoại âm rơi xuống xong, Kim Mao Hống hơi hơi rung động hai chân, hướng bên ngoài động phủ đi đến.
Ngoài động.
Giang Lưu ngồi tại bên trên lưng ngựa Bạch Long Mã, tại bên cạnh Giang Lưu, phân biệt đứng ba đồ đệ Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tịnh.
Nơi động phủ, một đám tiểu yêu nối đuôi nhau ra.
Cuối cùng, Kim Mao Hống tay cầm thuẫn bài đi ra.
- Huyền Trang Pháp Sư, ngươi đi mà quay lại, là có ý gì?
Khác với ánh mắt người khác đều đặt ở trên thân Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tịnh, ánh mắt Kim Mao Hống lại kiêng kị nhìn Tôn Ngộ Không, đồng thời hỏi Giang Lưu.
- A Di Đà Phật, hôm nay bần tăng đến đây, chính là thụ Quốc Vương Chu Tử Quốc ủy thác, đến đây nghĩ cách cứu viện Kim Thánh Cung nương nương!