Chương 829: Đất Cằn Nghìn Dặm
Hiện tại được cường hóa xong, lúc này Tôn Ngộ Không mới cảm thấy Kim Cô Bổng theo kịp tu vi chính mình, không tính gân gà nữa.
280 vạn lực công kích kèm theo, biến thành 1050 vạn, phương diện lực công kích cơ hồ tăng bốn lần, còn có đặc hiệu mới...
Tôn Ngộ Không nắm lấy Kim Cô Bổng hoàn toàn mới huy vũ vài vòng xong, cảm thấy phi thường tiện tay.
- Đa tạ sư phụ, đa tạ sư phụ!
Múa Hầu Côn một vòng xong, lúc này Tôn Ngộ Không mới mừng khấp khởi thu Kim Cô Bổng vào, đồng thời, hướng phía Giang Lưu không ngừng nói lời cảm tạ.
Miệng liên tục nói lời cảm tạ, có thể thấy được hiện tại Tôn Ngộ Không rốt cuộc vui vẻ đến cỡ nào.
- Thánh Tăng, bệ hạ triệu kiến!
Thiên Điện nơi này, Giang Lưu cùng bọn Tôn Ngộ Không chờ đợi, cũng không lâu lắm, một người hầu đi tới nói ra.
Giang Lưu cầm đầu, đoàn đội tây hành thỉnh kinh lại lần nữa đi tới bên trong Vương cung đại điện.
Quốc Vương Chu Tử Quốc sớm đã không còn thần sắc sầu não uất ức trước đó, đang thần thanh khí thoải mái ngồi tại phía trên vương tọa, văn võ bá quan trên đại điện cũng đều lục tục ngo ngoe mở miệng bắt chuyện Giang Lưu.
- Thánh Tăng, trẫm nói qua, nếu ai có thể giúp trẫm cứu ái phi ra, liền nguyện ý cùng hưởng giang sơn! Không biết ý Thánh Tăng như thế nào?
Ngồi tại phía trên vương tọa, bộ dáng Quốc Vương Chu Tử Quốc rất là đại khí, hướng về phía Giang Lưu nói ra.
- A Di Đà Phật, bệ hạ nói đùa, bần tăng sắp đi Tây Thiên bái Phật cầu kinh, đi ngang qua quý quốc, nào có thể lưu lại cùng hưởng giang sơn?
Chấp tay hành lễ, Giang Lưu lắc đầu nói ra.
Ngoài miệng nói dễ nghe, nguyện ý cùng chính mình hưởng giang sơn, nhưng nếu mình muốn, vậy chính là mình không thức thời rồi.
Đây đều là thuyết pháp người đương quyền tỏ lòng chính mình thành tâm mà thôi.
Tỉ như nói Tề Thiên Đại Thánh, trên danh nghĩa ngang cùng trời, nhưng trên thực tế thì sao? Ngọc Hoàng Đại Đế nguyện ý đưa ngai vàng chính mình cho Tôn Ngộ Không ngồi cùng một chỗ sao?
Còn có một chữ định kiên vương, mặt ngoài là vinh hạnh phi thường đặc biệt, cũng là địa vị ngang cùng Hoàng Đế, thế nhưng, thực có can đảm đi làm long ỷ sao?
- Như thế, vậy không biết Thánh Tăng coi trọng cái gì? Nếu có chỗ cầu, trẫm tất nhiên sẽ đáp ứng!
Quốc Vương Chu Tử Quốc đối với Giang Lưu trả lời câu này, cũng không cảm thấy kỳ quái, nên còn nói thêm.
Cũng không có gì sở cầu, chỉ muốn hỏi bệ hạ một chút, còn có yêu ma gì cần bần tăng hàng phục không? Hoặc là còn có chuyện gì, cần bần tăng hỗ trợ sao?
Đối với Quốc Vương Chu Tử Quốc hỏi dò, Giang Lưu lắc đầu xong hỏi.
Nếu như hắn thật muốn cảm tạ mình, liền đi cầu chính mình mấy chuyện, cho mình vài cái nhiệm vụ đi.
Chính mình cũng có thể đường đường chính chính lưu lại, làm nhiệm vụ kiếm điểm kinh nghiệm, còn có thể danh chính ngôn thuận từ từ thời gian, đây mới là giải thưởng lớn nhất thưởng đối với mình.
- Lòng dạ Thánh Tăng thật là từ bi, để cho người ta khâm phục, chỉ là, Thánh Tăng giúp trẫm cứu Vương Phi trở về, lại không chịu bất luận ban thưởng gì, trẫm đã phi thường áy náy, có thể nào lại đem việc nhỏ không đáng kể làm phiền phức Thánh Tăng nữa chứ?
Lắc đầu, Quốc Vương Chu Tử Quốc khâm phục liền thưởng thức Giang Lưu.
Khi nói chuyện, Quốc Vương Chu Tử Quốc phất phất tay đối với người hầu bên cạnh.
Một người hầu bưng mâm đi tới trước mặt Giang Lưu.
- Thánh Tăng, văn điệp thông quan của ngươi, trẫm đã đóng lên bảo ấn rồi, Thánh Tăng ngươi tùy thời có thể lên đường ly khai, đương nhiên, nếu nguyện ý lưu lại nhìn phong thổ Chu Tử Quốc ta, cũng là có thể!
- A Di Đà Phật, nếu bệ hạ mời, bần tăng từ chối thì bất kính rồi!
Không có nhiệm vụ gì để cho mình phát động, nhưng lại mở miệng nói mình có thể ở lại, tự nhiên Giang Lưu không vội lên đường.
Sau đó, Giang Lưu lại tại Chu Tử Quốc lãng phí nửa tháng thời gian, lúc này mới tạm biệt cùng Quốc Vương Chu Tử Quốc, tiếp tục bước lên con đường tây hành thỉnh kinh.
Giang Lưu, lẳng lặng ngồi tại bên trên lưng ngựa Bạch Long Mã, tay giơ lên, lau đi mồ hôi trên trán.
Thời điểm ban đầu ở bên trong Huyễn Ma Động, Giang Lưu ngay tại trong động bước sang năm mới, ra Huyễn Ma Động xong, lại tiếp tục tây hành rất lâu.
Về mặt thời gian mà nói, hiện tại đã là tháng sáu rồi, thời tiết cũng càng ngày càng nóng lên.
- Aiz, không có tí năng lực nào a...
Thân hình Tôn Ngộ Không trôi nổi tại giữa không trung, ôm Kim Cô Bổng trong tay, cũng bộ dáng buồn bực ngán ngẩm.
Nhận được cường hóa Kim Cô Bổng xong, mỗi ngày Tôn Ngộ Không ngứa tay cực kì, muốn tìm đối thủ lợi hại để đánh một trận, cho dù là Kim Mao Hống lúc trước có thật nhiều xác rùa đen cũng được a.
Nhưng cũng tiếc, những ngày này, căn bản là không có nhìn thấy qua bất kỳ một đối thủ nào có thể vào mắt, điều này làm cho trong lòng Tôn Ngộ Không cảm thấy đặc biệt nhàm chán.
Người chơi game online đều biết rõ, nhận được trang bị mới, luôn luôn muốn đi đánh một đợt quái, để cảm thụ trang bị mới lợi hại.
Tôn Ngộ Không chính là tâm tính như vậy, chỉ là, không có đối thủ mà thôi.
- Ai nha, nóng quá a...
Trư Bát Giới khiêng Đinh Ba chính mình, cũng đi theo một bên, đồng dạng dùng tay áo rộng lớn xoa xoa mồ hôi trên đầu mình, lè lưỡi nói ra.
- Sư phụ, thời tiết này giống như có chút kỳ quái a, càng ngày càng nóng rồi!
Sa Ngộ Tịnh bên cạnh vẫn luôn trầm mặc không nói, vào lúc này cũng mở miệng, nói với Giang Lưu.
- A? Tuy nói hiện tại là tháng 6, thời tiết hẳn là rất nóng, thế nhưng, nóng đến có phần không giống bình thường a?
Theo Sa Ngộ Tịnh dứt lời, trong lòng Giang Lưu hơi động một chút, cũng kịp phản ứng.
- Chẳng lẽ? Lại có một tòa Hỏa Diễm Sơn sao?
Tôn Ngộ Không vào lúc này cũng ý thức được tình huống thời tiết, bộ dáng tinh thần tỉnh táo nói ra.
Trước đó thời điểm tại Hỏa Diễm Sơn, gặp Yêu Sư Côn Bằng loại đối thủ này.
Nếu như lại là chổ giống như Hỏa Diễm Sơn, có thể lại có một đối thủ lợi hại hay không?
Nghĩ tới đây, Tôn Ngộ Không cũng có chút không thể chờ đợi.
- Thời tiết này càng ngày càng nóng, gặp được hai lần, một lần là ly khai Cao Lão Trang xong, đụng phải Phù Đồ Sơn Ô Sào Thiền Sư, lần thứ hai là Hỏa Diễm Sơn, lần này hẳn cũng lại có kỳ dị gì chỗ sao?
Trong lòng Giang Lưu cũng lên tinh thần, âm thầm nỉ non.
- Sư phụ, lão Tôn ta đi phía trước xem tình huống!
Chỉ là, còn không đợi Giang Lưu mở miệng nói chuyện, Tôn Ngộ Không lại đã không nhịn được, bay lên giữa không trung, khi nói chuyện, nhanh như chớp liền bay xa rồi.
- Cái con khỉ này, quá nóng nãy!
Xem bộ dáng Tôn Ngộ Không, Giang Lưu có chút buồn cười lắc đầu.
Cũng không có ngăn hắn lại, để cho hắn đi phía trước xem tình huống cũng không tệ.
Tôn Ngộ Không bay mất xong, một đoàn người Giang Lưu tiếp tục chậm rãi đi về phía tây, ước chừng qua thời gian gần nửa ngày, Tôn Ngộ Không vòng trở lại.
- Thế nào? Ngộ Không, nhưng tra rõ ràng tình huống như thế nào chưa?
Giang Lưu mở miệng hỏi.
- Tìm hiểu rõ ràng, sư phụ, phía trước thật đúng là đất cằn nghìn dặm a, nghe nói thời gian nửa năm, cũng không xuống một giọt mưa, hơn nữa, thời tiết cũng càng ngày càng nóng, rất nhiều bách tính đều lục tục ngo ngoe rời đi rồi, nhiệt độ không khí rất nóng, để cho rất nhiều người bị cảm nắng bỏ mạng!
Tôn Ngộ Không nhẹ gật đầu, giảng thuật tình hình chính mình tìm hiểu được cho Giang Lưu một chút.
- Đất cằn nghìn dặm, nửa năm cũng không xuống một giọt mưa, dân chúng đều lục tục ngo ngoe rời đi, thậm chí nóng đến chết rất nhiều người?
Nghe được tin tức Tôn Ngộ Không tìm hiểu ra, lông mày Giang Lưu hơi hơi giương lên.
Một màn này, tựa hồ có chút quen thuộc a.
- Hẳn là? Mình đã đi tới Phượng Tiên Quận sao?