Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 88: Ta Có Oán Khí Một Miệng Năm Trăm Năm Không Tán

Chương 88: Ta Có Oán Khí Một Miệng Năm Trăm Năm Không Tán
Thân thể Tôn Ngộ Không, từ phần bụng trở xuống, đều bị đặt ở phía dưới Ngũ Hành Sơn, nằm rạp trên mặt đất, bất quá ở trước mặt hắn, chỉ để một bát nước lớn.
Nửa bát cơm nửa bát đồ ăn, chay mặn phối hợp, đồ ăn canh rau trộn lẫn cơm, Tôn Ngộ Không ăn đến miệng đầy mỡ, dáng dấp thoải mái lâm ly.
Bên cạnh Giang Lưu nhìn dáng dấp Tôn Ngộ Không ăn cơm như quỷ chết đói đầu thai, khóe miệng hơi hơi co quắp một chút.
Là hắn đói đến quá lâu, hay là do đồ ăn mình làm ăn quá ngon?
- Ừm, tốt ăn, ngươi… cái tên tiểu hòa thượng này, A..., cơm này, đồ ăn này, làm ra ăn ngon thật.
Trong mồm tràn đầy đồ ăn, Tôn Ngộ Không nói tới nói lui, thanh âm đều có chút nghe không rõ.
Xem Tôn Ngộ Không ăn cơm thơm như vậy bộ dáng, tựa hồ toàn bộ tâm tư đều đặt vào đồ ăn của mình, Giang Lưu cũng dứt khoát bỏ bát đũa của mình xuống, nhìn xem hắn ăn.
Hơi chút chần chờ, sờ tay vào ngực, trong ngực một Vòng Kim Cô chạm vào tay lạnh như băng.
- Ngươi hòa thượng này, bất đồng với hòa thượng khác ta đã nhìn thấy trước đâu, thời điểm đang ăn cơm.
Tôn Ngộ Không đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Giang Lưu một chút, sau đó nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
- Khác biệt? Ngươi là chỉ...
Rốt cuộc, cùng một chỗ ở dưới chân Ngũ Hành Sơn này làm bạn nửa tháng, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút quen thuộc, ngày đó lúc lệ khí Tôn Ngộ Không bộc phát xác thực dọa người giật mình, thế nhưng thời điểm bình thường thì hắn vẫn rất yên tĩnh, đáng yêu.
- Hòa thượng khác, đều phải thủ giới luật thanh quy gì, một đống lớn quy củ loạn thất bát tao, ta thấy ngươi không có như vậy
Tôn Ngộ Không nói.
- Có lẽ bởi vì thời điểm ngay từ ban đầu ta đã không nghĩ tới sẽ làm hòa thượng a?
Đối với lời mà Tôn Ngộ Không nói, Giang Lưu hơi hơi trầm mặc một lát, ngữ khí có chút trầm thấp.
Lời này, để cho hầu tử động tác ăn cơm gió cuốn mây tan có chút dừng lại.
Ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Lưu, hơi hơi trầm mặc một lát, nói:
- Như vậy, vì cái gì ngươi phải đi Tây Thiên thỉnh kinh? Là bởi vì Như Lai lão nhi đáp ứng ngươi một tôn Kim Thân chính quả?.
- Vì cái gì à?
Giang Lưu khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía phương hướng Tây Thiên, trầm mặc một lát, nói:
- Có lẽ chỉ vì đi ăn một bữa cơm.
- Chỉ vì đi ăn một bữa cơm? Ngươi không ngại cực khổ, cách xa vạn dặm, đi hướng Tây Thiên?.
- Chính là vì bữa cơm này!.
- Hắc hắc hắc, có ý tứ. . ..
Tôn Ngộ Không nhếch miệng cười, vận thần thông cầm đũa, chén lên, sau đó ăn sạch phần đồ ăn còn lại trong bát rồi mới đặt chén đũa qua một bên, hai tay chống đầu nhìn chằm chằm Giang Lưu, một bộ dáng dấp xem kịch, nói:
- Tiểu hòa thượng ngươi xem ra trải qua không ít chuyện, có chút cố sự, nói cho lão Tôn ta nghe một chút xem nào?.
- Cái này nên nói từ một cái Kim Sơn Tự cũ nát. . .
Giang Lưu cũng ngồi dưới đất, ánh mắt mê ly, lâm vào trong hồi ức.
Mình chỉ làm một Tiểu Sa Di trong Kim Sơn Tự, sau đó gặp được Cao Dương, sau đó tham dự lễ thụ hương các loại, gần nhất hơn nữa năm này đã phát sinh đủ loại sự tình, giản lược nói tóm tắt đại khái một lần cho Tôn Ngộ Không nghe.
Có lẽ bởi vì ra khỏi Thành Trường An, một mình đi lại hai tháng, cũng không có người nào nói chuyện, Giang Lưu rất muốn kiếm người nào đó tâm sự.
Mà Tôn Ngộ Không thì sao? Cơ hồ một mình bị trấn áp ở Ngũ Hành Sơn lâu như vậy, hiếm khi có người nói chuyện, kể chuyện xưa cho nghe, lúc này cảm thấy nghe kể chuyện tựa hồ cũng rất không tệ.
- Cho nên, bần tăng một đường tây hành, chừng hai tháng, cuối cùng đi tới Lưỡng Giới Sơn này, nửa năm qua, có thể nói trải qua rất nhiều sự tình.
Một phen kể rõ xong, cũng đã qua mấy giờ.
- Cạc cạc cạc, buồn cười quá, cạc cạc. . .
Chỉ là, nghe được những kinh nghiệm của Giang Lưu này, Tôn Ngộ Không lại đột nhiên cười quái dị.
Nếu như không có bị đè, có lẽ vào lúc này hắn đã lăn lộn mấy vòng.
- Hầu tử, ngươi cười cái gì?
Phản ứng của Tôn Ngộ Không khiến Giang Lưu rất ngạc nhiên nhìn hắn.
- Lão Tôn ta cười ngươi còn đần hơn so ta năm đó, lại thêm cười chư thiên thần phật kia, không chỉ tính toán người khác, không nghĩ tới tính toán người một nhà cũng ác như vậy
Nghe được Giang Lưu nói, Tôn Ngộ Không cười quái dị lên tiếng, ánh mắt nhìn Giang Lưu, tựa như đang nhìn đồ đần vậy.
- A Di Đà Phật, vậy ngươi cảm thấy, đứng trên lập trường ta, nếu như ta không cứu giúp Cao Dương thì nên lựa chọn như thế nào?
Đối với Tôn Ngộ Không trào phúng, Giang Lưu cũng không tức giận, chỉ hỏi lại Tôn Ngộ Không.
- . . .
Giang Lưu lời này để cho Tôn Ngộ Không nhất thời im lặng, không biết nên trả lời như thế nào.
Xác thực, đứng tại trên lập trường Giang Lưu, lúc ấy hắn muốn cứu Cao Dương, tựa hồ chỉ có thể cầu Phật Tổ.
- Hầu tử, hiện tại nghe xong chuyện của ta rồi vậy cố sự của ngươi thì sao? Nguyện ý nói một chút không?
Thấy Tôn Ngộ Không im lăng, bộ dáng không đáp lại được, Giang Lưu cũng không có dây dưa trên vấn đề của mình nữa, mà chuyển dời chủ đề đến trên thân Tôn Ngộ Không.
- Sự tình của lão Tôn ta, đều đã là sự tình trước đây thật lâu, không có gì để nói nhiều, đã sớm quên đi.
Tôn Ngộ Không khoát tay áo, hiển nhiên không quá nguyện ý trò chuyện sự tình đã phát sinh trên người mình.
Ăn no rồi, cũng nghe một đoạn cố sự đặc sắc, Tôn Ngộ Không thỏa mãn nằm rạp trên mặt đất, trong chốc lát, tiếng lẩm bẩm liền vang lên, một lúc sau ngủ say mất.
Mỉm cười, Giang Lưu cũng không nói thêm gì, thu thập bát đũa, thanh tẩy một phen, sau đó ở bên cạnh cây đào khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục tu luyện Thiên Long Thiền Âm.
Nhắc nhở: Điểm kinh nghiệm + 2.
Nhắc nhở: Điểm kinh nghiệm + 2.
Nhắc nhở: Điểm kinh nghiệm + 2.
. ..
Tâm thần đắm chìm trong trong tu luyện, từng giờ từng phút tích lũy điểm kinh nghiệm, để cho Giang Lưu cách cấp 20 càng ngày càng gần.
Bất tri bất giác, thời gian trôi qua, rất nhanh trăng liền đã lên ba sào.
Đêm khuya, Tôn Ngộ Không mở ra hai con ngươi, ánh mắt rơi trên thân Giang Lưu, nghiêm túc đánh giá hắn.
Giang Lưu nói thế để lừa bịp mình? Muốn lừa gạt mình xuất sơn bảo vệ hắn đi lấy tây kinh? Tôn Ngộ Không cảm thấy không có khả năng.
Dù sao sự tình liên quan tới hắn, mình tung người một cái, đến Đại Đường, tùy tiện tìm người hỏi thăm một chút cũng có thể biết rõ, không cần thiết lừa gạt mình.
- Uy, tiểu hòa thượng, ngươi không phải muốn biết cố sự lão Tôn ta sao? Nhàn đến không có việc gì, lão Tôn ta nói với ngươi?
Đang đả tọa tu luyện, đột nhiên, thanh âm Tôn Ngộ Không vang lên.
Mở hai mắt ra, Giang Lưu ngừng tu luyện, đi tới bên cạnh Tôn Ngộ Không ngồi xuống:
- Nói một chút đi?.
- Cố sự lão Tôn ta dài hơn ngươi nhiều, nhớ năm đó, lão Tôn ta vẫn là một viên trứng đá trên Hoa Quả Sơn, hấp thu thiên địa tinh khí từ từ mà sinh ra. . ..
Ánh mắt Tôn Ngộ Không mê ly, trò chuyện sự tình của bản thân, cảm xúc cũng nhấp nhô ba động.
Thời gian Hoa Quả Sơn, để cho hắn khoan khoái;
Đầu nhập vào làm đệ tử của Bồ Đề tổ sư tu hành để cho hắn hồi ức;
Náo Địa Phủ, xé Sổ Sinh Tử, vào Long Cung đoạt Định Hải Thần Châm, đại náo Thiên Cung, đánh nhau cùng chư thiên thần phật, những lời này lại để cho hắn dõng dạc.
- Chỉ là, cuối cùng lão Tôn ta lại bị lừa, bị Như Lai lão nhi kia lừa
Nói xong lời cuối cùng, cảm xúc Tôn Ngộ Không lại sa sút xuống.
- Lừa? Lừa như thế nào?
Đây cũng không phải lần thứ nhất Tôn Ngộ Không nói như vậy làm cho Giang Lưu hiếu kì hỏi.
- Lúc ấy lão Tôn ta cùng Như Lai đánh cược, hắn nói ta bay ra khỏi Phật Quốc trong tay hắn thì xem như ta thắng, không bay ra thì coi như ta thua, lão Tôn ta thế nào nguyện ý mạo hiểm? Liền ép buộc hắn, nếu như lão Tôn ta thắng, liền muốn Ngọc Hoàng đại đế kia tặng vị trí của hắn cho ta.
- Như Lai lão nhi lừa gạt ta, đáp ứng, nói ta có thể làm Ngọc Đế, làm cho lão Tôn ta không thể nuốt lời.
- Chuyện này. . .,
Tôn Ngộ Không nói, để cho trong lòng Giang Lưu hơi động, xác thực như thế.
Như Lai duỗi ra Phật Quốc trong tay, để cho chính Tôn Ngộ Không tự nhảy vào, đây không phải tự chui đầu vào lưới sao? Tôn Ngộ Không tự nhiên không muốn.
Cho nên, Tôn Ngộ Không nói nếu Tôn Ngộ Không thắng liền để Như Lai làm Ngọc Hoàng đại đế là vì ép buộc Như Lai không đáp ứng.
Vậy mà, Như Lai rõ ràng không làm được Ngọc Đế, nhưng vẫn đáp ứng, làm cho Tôn Ngộ Không chỉ có thể nhảy xuống, như vậy không phải lừa hắn sao?
Mặt khác. . . Có chút dừng lại, oán khí trong lời nói Tôn Ngộ Không càng tăng lên.
- Lúc ấy, Như Lai lão nhi cũng đã nói, nếu như lão Tôn ta bay không thủ chưởng của hắn, hắn sẽ thả ta hạ giới, ta không được ở trên Thiên Đình quấy rối nữa thôi, lão Tôn ta cũng đáp ứng hắn.
- Thế nhưng cuối cùng thì sao? Lão Tôn ta thua, hắn lại nuốt lời, không có thả ta, ngược lại trấn áp ta ở dưới Ngũ Hành Sơn này. . ..
- Tốt cho một Như Lai lão nhi, vô luận thắng bại, hắn đều nuốt lời, lừa gạt lão Tôn ta, một người đứng đầu một giáo phái còn tư lợi bội ước như vậy, có thể thấy được Phật Môn các ngươi không có một ai tốt cả .


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất