Ra ra vào vào phía dưới Tằng Tiểu Muội.
Hồi lâu sau, Đường Tăng rót tinh hoa nồng nặc vào trong cơ thể Tằng Tiểu Muội, sau đó hài lòng ôm lấy Tằng Tiểu Muội đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Đường Tăng lại chơi một lúc với Tằng Tiểu Muội cùng Cao Thúy Lan, hắn nói cho hai người, khi nào nhớ hắn, có thể hướng về phía bầu trời hô to tên của hắn, hắn liền có thể nghe được.
- Các nàng phải tương thân tương ái đấy.
Đường Tăng nói với Cao Thúy Lan cùng Tằng Tiểu Muội, một tay không an phận mò mẫm trên người Cao Thúy Lan, tay còn lại thì khiêu khích Tằng Tiểu Muội.
- Đại sư phụ...
Tằng Tiểu Muội mắc cỡ đỏ mặt, nói:
- Tiểu Muội sẽ nghe lời Thúy Lan tỷ tỷ.
- Ừ, thật ngoan.
Đường Tăng cười hì hì, nói với Cao Thúy Lan:
- Nỗ lực tu luyện, chỉ có tu vi cao, mới sống được càng lâu, chúng ta mới có thể ở với nhau càng lâu dài.
- Vâng.
Cao Thúy Lan chăm chú gật đầu, trong mắt tràn ngập kiên định.
Đường Tăng hôn hai người, sau đó trong lòng hơi động, rời khỏi Tiên Giới tùy thân, lúc xuất hiện lần nữa, đã trở lại trên mặt sông, có điều chiếc du thuyền tối hôm qua đã không thấy nữa.
Chủ thuyền của chiếc thuyền kia cũng cảm thấy rất kỳ lạ, sao mà chèo chèo, lại không thấy bóng dáng khách đâu? Chắc không phải ngã xuống sông chứ?
Bởi lo lắng phải chịu trách nhiệm, người chủ thuyền kia vội vàng chèo thuyền đi chỗ khác.
Có điều Đường Tăng cũng không thèm để ý tới những cái này, sau khi xuất hiện ở trên mặt sông, hắn phân biệt lại các phương hướng, sau đó thuấn di một cái liền tiến vào Vương cung của Bảo Tượng Quốc.
Bây giờ một lần thuấn di hắn có thể di chuyển đến bất cứ nơi nào trong vòng hai trăm dặm, Vương Thành của Bảo Tượng Quốc cũng chỉ rộng mấy chục dặm mà thôi.
- Sư phụ trở về rồi.
- Sư phụ...
Đường Tăng vừa xuất hiện, mấy người Tôn Ngộ Không liền tiến lên nghênh đón.
- Sư phụ, các sư nương đâu?
Tử Lan không nhìn thấy Cao Thúy Lan cùng Tằng Tiểu Muội, không khỏi nghi hoặc nói.
- Hòa thượng chết tiệt, ngươi đưa các nàng đi đâu rồi?
Thanh Dật cũng hoài nghi, chất vấn Đường Tăng.
- Các nàng về nhà rồi.
Đường Tăng cười thần bí:
- Cũng chính là hậu cung của bần tăng, làm sao, ngươi có muốn lấy một vị trí trong đó hay không?
Khuôn mặt Thanh Dật đỏ lên:
- Ta còn lâu mới cần. Hòa thượng thối không biết xấu hổ.
- Nữ thí chủ không nên nói lung tung, ngươi tự ngửi xem, bần tăng có chỗ nào thối?
Đường Tăng đi về phía Thanh Dật.
- Đứng lại, ngươi đừng lại đây.
Thanh Dật trừng mắt, căm tức nhìn Đường Tăng.
Đường Tăng khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn Tử Lan thanh thuần đáng yêu, nói:
- Nếu tất cả mọi người chuẩn bị xong, vậy thì lên đường đi. Tiếp tục con đường đi lấy kinh nào.
- Vâng, đi thôi...
Tôn Ngộ Không thét to một tiếng, lộn nhào một cái, đi phía trước dẫn đường.
Những người còn lại cũng vội vàng đuổi theo, Tiểu Bạch Long lại lần nữa biến thành Long Quy, Hồng Mộc bảo tọa vẫn ở lưng nó như cũ, cũng không biết lúc trước nó giấu đi đâu rồi.
Quốc vương Bảo Tượng Quốc cùng Bách Hoa Tu tiễn nhóm người Đường Tăng đến cửa thành Vương cung, nhìn theo bọn họ đi xa.
Mãi đến tận khi không thấy bóng dáng bọn họ nữa, tất cả mọi người mới thở ra một hơi, giống như tiễn bệnh dịch.
- Bọn quái thai này, rốt cục đi rồi!
Một võ quan xoa xoa mồ hôi trên đầu.
Những người còn lại nhất thời phi thường tán thành, thời gian hơn một ngày mấy người Đường Tăng ở lại đây, khiến cho mọi người sợ hãi, lại còn dẫn đến lôi vân khủng bố.
Tất cả mọi người hãi hùng khiếp vía, rất sợ sơ ý một chút, toàn bộ Bảo Tượng Quốc đều bị phá hủy.
......
- Bát Giới, tại sao con không tán đổ Bách Hoa Tu?
Đường Tăng nhìn về phía Trư Bát Giới, hắn còn tưởng rằng Trư Bát Giới có thể tán được, thế nhưng, Bách Hoa Tu cũng không lên đường với Trư Bát Giới.
- Khà khà, khà khà...
Trư Bát Giới lại chỉ cười khúc khích, không hề nói cái gì.
Trong mắt Đường Tăng loé ra một tia ngạc nhiên, lấy nhãn lực hiện tại của Danh Sư tam tinh hắn, đủ để nhìn ra chỗ không bình thường, hiện tại dáng vẻ của Trư Bát Giới giống như nam nhân đang yêu đương.
- Bát Giới, con lên giường với Bách Hoa Tu rồi?
Đường Tăng kinh ngạc nói.