Hai đồng tử lúc này vừa rời khỏi không xa, hơn nữa tiếng nói chuyện cũng không cố gắng nhỏ lại, vậy nên đám người Đường Tăng cũng có thể nghe thấy được rõ ràng.
Mí mắt Tôn Ngộ Không cuồng loạn, lập tức có xu thế bạo tẩu.
Đừng nói là Tôn Ngộ Không, cho dù là Đường Tăng thì cũng có xúc động muốn giết người. Mẹ nó, đừng có tổn hại người khác như vậy chứ!
Tôn Ngộ Không vẫy tay một cái lấy Kim Cô Bổng ra.
Đường Tăng bị dọa sợ hết hồn liền vội vàng tiến lên ngăn cản, tuyệt đối không để hắn làm hỏng chuyện lớn.
- Ngô Không, bình tĩnh, chớ nóng vội.
- Sư phụ, để ta đi giáo huấn hai tên nhóc này một chút.
Tôn Ngộ Không nói.
- A Di Đà Phật, Ngộ Không ngươi phải tĩnh tâm, cần gì phải so đo với đứa trẻ không hiểu chuyện chứ?
Đường Tăng nói.
Tôn Ngộ Không nghe vậy lúc này mới hơi tỉnh táo một chút. Kiếp sống năm trăm năm Ngũ Chỉ Sơn cũng không khiến hắn xúc động như năm đó, cũng bắt đầu học được cách suy xét vấn đề.
-Hai tên nhóc này rất đáng hận, lão Trư ta cũng muốn đánh chúng!
Trư Bát Giới cũng hét lên, mặc dù đã phải trở thành heo, nhưng kiếp trước tốt xấu gì cũng là Thiên Bồng Nguyên Soái, cũng có tính nóng nảy.
Một lúc sau, hai nam đồng tử đưa cơm tới bố thí. Hai nam đồng này vẫn chỉ là người phàm, thực lực mới cấp 8, cho nên ngược lại cũng không kiêu ngạo như hai đồng tử kia, khiến đám người Đường Tăng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
- Sao toàn là cơm trắng đồ ăn chay vậy? Thịt cũng không có một chút xíu nào, thế này làm sao ăn được đây?
Trư Bát Giới ai oán nói.
Cơm bố thí chỉ có vài chén đồ ăn chay cùng với một ít cơm tẻ, khiến một kẻ ăn thịt cá đã quen như Trư Bát Giới khó có thể nuốt trôi được.
- Bát Giới, ngươi hãy chấp nhận đi, đây là đạo quan, mặc dù không tin Phật, nhưng là người tu đạo, mà người tu đạo coi trọng xuất trần thoát tục, không ăn thức ăn mặn.
Đường Tăng nói.
- Bát Giới ngươi không ăn, vậy cho ta ăn.
Tôn Ngộ Không đoạt lấy chén trong tay Trư Bát Giới.
- Ta... ta... ta... ta ăn, đại sư huynh nhanh đưa ta đi.
Trư Bát Giới vội vàng nhào tới.
Nhưng Tôn Ngộ Không rất linh hoạt, chạy vòng quanh bàn mấy vòng, đùa giỡn với Trư Bát Giới.
Về phần Tiểu Bạch Long hóa thành Long Quy, căn bản nhìn không thuận mắt mấy loại cơm bố thí này, vậy nên chỉ ở bên cạnh nhắm mắt thư giãn mà thôi.
Sau khi cơm nước xong xuôi, bầu trời hoàn toàn tối lại, Đường Tăng đang muốn đi nghỉ ngơi thì đột nhiên hai đồng tử phách lối lại xuất hiện.
- Hòa thượng, ngươi thật có phúc.
Nam đồng tử bưng một cái khay, bên trên là một loại trái cây to bằng đầu nắm tay của trẻ nhỏ. Trái cây như ngọc, chỉ nhìn mà đã muốn ăn rồi.
Nam đồng tử ngạo nghễ nhìn Đường Tăng:
- Sư phụ ta Trấn Nguyên Đại Tiên ban cho một mình ngươi Nhân Sâm, nhận lấy đi.
Hàng lông mày Đường Tăng nhíu lại, trong mắt xuất hiện vẻ vui mừng, cũng chẳng quan tâm thái độ của nam đồng tử thế nào liền vội vàng nhận lấy cái khay.
- Đa tạ Trấn Nguyên Đại Tiên.
Đường Tăng đa tạ là Trấn Nguyên Đại Tiên, mà không phải hai đồng tử này.
- Nhận được một Quả Nhân Sâm, ban thưởng 10.000 điểm kinh nghiệm.
Đột nhiên âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu.
Vẻ mặt Đường Tăng lập tức trở nên vui vẻ, xem ra chỉ cần đạt được Quả Nhân Sâm, cho dù không ăn cũng có thể lấy được chút điểm kinh nghiệm rồi.
Lúc này số liệu của Đường Tăng đã trở thành.
Ký Chủ: Đường Tăng
Siêu cấp Đường Tăng: cấp 10 (0/5120)
Điểm kinh nghiệm: 12.729
Kỹ năng: Kinh Phật phàm cấp toàn bản; Bạo Liệt Hỏa Cầu; Chưởng Tâm Lôi
Đạo cụ: Áo Gấm Cà Sa, Cửu Hoàn Tích Trượng, Chủy Thủ Linh Khí hạ phẩm, kính mắt Thiên Đạo
Thăng lên cấp 11 chỉ cần 5120 điểm kinh nghiệm là đã đầy, nhưng Đường Tăng cũng không lập tức thăng cấp ngay.
Nữ đồng tử từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
- Hãy quý trọng cho thật tốt đi, Quả Nhân Sâm không phải nơi nào cũng có để ăn đâu.
Nam đồng tử thản nhiên nói.
- Tiểu thí chủ, đây là loại Nhân Sâm gì, cho lão Tôn tới thử một chút xem sao.
Tôn Ngộ Không cười nói.
- Đúng, đúng, đúng. Tiểu thí chủ à, cho lão Trư ta nếm thử một chút đi.
Trư Bát Giới chảy nước miếng nói, hắn kiếp trước thân là Thiên Bồng Nguyên Soái, kiến thức rộng rãi, đương nhiên cũng nhận ra Quả Nhân Sâm.