Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 7: Đường Tăng cường đại

Đường Tăng nắm lấy cơ hội, rút Cửu Hoàn Tích Trượng ra ngoài sau đó vung mạnh nện vào đầu mãnh hổ.

Ầm!

Một trượng này đã nện con mãnh hổ nghiêng đầu qua một phía.

Rống...

Mãnh hổ đã tức giận thật sự, nó gào rú dữ dội.

- Rống con em ngươi!

Đường Tăng cũng rống to, hai tay cầm Cửu Hoàn Tích Trượng liên tục nện xuống.

Kết quả mãnh hổ vung một vuốt ngăn cản.

Keng!

Cửu Hoàn Tích Trượng bị đập bay đi, ngay cả Đường Tăng cũng bị lực quán tính đẩy bay ra sau.

- Mẹ kiếp...

Đường Tăng vội vàng lăn qua bên cạnh, trốn ra đằng sau khe hở hai cây đại thụ, lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn mãnh hổ.

Mãnh hổ không lập tức tiến công mà đứng tại chỗ hung ác nhìn chằm chằm vào Đường Tăng, trong miệng của nó có máu chảy ra, ánh mắt của nó vô cùng thống khổ.

Đường Tăng đã hiểu xảy ra chuyện gì, nguyên nhân là do Cửu Hoàn Tích Trượng nện hư hàm răng của nó.

Mãnh hổ gào rú thảm thiết, nó đi từng bước tiến lên phía trước, ánh mắt của nó đầy dữ tợn nhìn Đường Tăng.

Đường Tăng vội vàng lui về phía sau, kết quả thân thể to lớn của mãnh hộ bị kẹt giữa hai gốc đại thụ.

Đường Tăng mừng rỡ, vội vàng đi vòng ra sau mãnh hổ nhặt lại Cửu Hoàn Tích Trượng, kế tiếp hắn nhiệt tình nện vào hông và mông của mãnh hổ.

Rống... Rống...

Mãnh hổ gào thét, nó ra sức giãy dụa làm hai cây đại thụ lắc lư rất mạnh, hơn nữa cái đuôi như roi sắt của nó quét ngang, suýt nữa còn quét bay Cửu Hoàn Tích Trượng trong tay Đường Tăng ra xa.

Cót kẹtzz, cót kẹtzz...

Hai cây đại thụ bị mãnh hổ giãy dụa nên bị nghiêng, mắt thấy nó sắp tránh thoát ra ngoài.

Đường Tăng thấy thế không ổn, hắn vội vàng bôi mỡ vào chân bỏ chạy thật nhanh.

- Ta nhất định sẽ trở lại!

Lúc giọng nói vang lên thì bóng người đã đi xa.

Một hơi chạy mấy ngàn thước, chạy tới lúc Đường Tăng mệt mỏi liền dừng lại.

- Tại sao súc sinh kia không đuổi theo?

Đường Tăng vẫn còn sợ hãi thở hồng hộc, trong mắt còn mang theo cảm giác sống sót sau tai nạn, tâm tư của hắn cũng thay đổi.

- Ca cũng là người đánh hổ mà!

Đường Tăng cảm thấy đắc chí, đáng tiếc hiện tại không có đối tượng để nói khoác.

- Mẹ nó, nóng chết lão tử rồi!

Đường Tăng cầm mũ cao tăng quạt gió, sau đó vô ý thức sờ vào đầu trọc của mình.

- Ngẫu bạch phát! Cái đầu trọc này cạo thật sạch sẽ!

Ngồi nghỉ suốt mười phút, rốt cuộc Đường Tăng không cảm thấy mệt mỏi nữa, hắn lại đội mũ và cầm Cửu Hoàn Tích Trượng lên đi tìm bạch mã.

Nếu như chỉ có con ngựa thì không cần lo lắng, vấn đề nằm ở chỗ trên người con ngựa có lương khô và các giấy tờ chứng minh thân phận, còn có tam cô, hắn không thể vứt bỏ chúng được.

Tìm hơn nửa ngày trong rừng cũng không tìm thấy bạch mã, Đường Tăng hơi bận tâm, chẳng lẽ nó bị mãnh thú ăn thịt?

Ngao!

Vừa nhắc tới mãnh thú liền có một con mãnh thú lao tới.

Đây là con lợn rừng, dưới mũi là cặp răng nanh thật dài.

Đường Tăng nhìn con lợn rừng này, hắn sững sờ ngây người một lát, còn tưởng rằng Trư Bát Giới xuất hiện sớm.

Vào lúc con lợn rừng lao thẳng về phía hắn, hắn mới kịp phản ứng, trực tiếp nâng cây trượng lên nện xuống.

Loảng xoảng...

Cửu Hoàn Tích Trượng nện vào đầy lợn rừng, lực lượng phản chấn thật lớn làm hắn bay vào bụi cỏ phía sau.

May mắn Đường Tăng đã thăng cấp 2, tuy gặp nguy hiểm khi đối mặt với mãnh hổ, nhưng cũng tạo thành lực trùng kích rất lớn với con lợn rừng này.

Quả nhiên con lợn rừng nằm lăn trên đống cỏ, thân thể run rẩy vài cái sau đó bất động.

- Đinh, đạt được 2 điểm kinh nghiệm.

Bỗng nhiên trong đầu hắn có tiếng hệ thống nhắc nhở.

- Ân? Tại sao lại như thế?

Đường Tăng sửng sốt:

- Hệ thống, ta đạt được 2 điểm kinh nghiệm do giết lợn rừng sao?

- Vâng, chúc mừng kí chủ.

Hệ thống đáp.

Đường Tăng vô cùng hưng phấn:

- Ý ngươi nói là... Mục tiêu bị giết không nhất định là yêu quái cũng được?

- Chỉ cần là kẻ địch của kí chủ đều có thể.

Hệ thống nói.

- A!

Đường Tăng vui vẻ, như vậy hắn có thêm một biện pháp tìm kinh nghiệm.

Hắn kiểm tra thi thể lợn rừng, phát hiện xương mũi của lợn rừng bị Cửu Hoàn Tích Trượng nện dẹp, ngay cả não cũng rớt ra ngoài.

- Quả nhiên, lực lượng của ta tăng lên rất nhiều, tuy vẫn yếu hơn lão hổ, nhưng giết mãnh thú quá dễ dàng.

Lão hổ không chỉ có hình thể to lớn, thân thể và xương cốt của nó rất cứng rắn, dân gian có từ ngữ “Long gân Hổ cốt”, ý nói toàn thân lão hổ vô cùng cường đại.

Đường Tăng lại kiểm tra Cửu Hoàn Tích Trượng, chín vòng kim loại trên Cửu Hoàn Tích Trượng dính rất nhiều máu và chất lỏng nhầy nhầy, chắc là máu của lợn rừng và nước dịch của lão hổ.

Sau khi rửa sạch Cửu Hoàn Tích Trượng, Đường Tăng quay người đi trở về.

Tuy hắn rất muốn tìm dã thú giết để kiếm điểm kinh nghiệm, nhưng Đường Tăng lo lắng bạch mã đã biến mất hơn, dù sao tam cô và các giấy tờ đang ở trên đó.

Đường Tăng suy đoán, có lẽ bạch mã theo đường cũ rời khỏi rừng rậm.

Quả nhiên vừa ra khỏi rừng rậm không lâu, Đường Tăng nhìn thấy một con ngựa đang ăn cỏ trong bóng tối, chính là con ngựa của hắn.

Đường Tăng vui vẻ, hắn vội vàng kiểm tra vật phẩm, khá tốt vẫn còn đầy đủ.

- Mã huynh đệ, đi, ca mang ngươi trở về báo thù!

Đường Tăng dắt ngựa muốn đi vào rừng rậm.

Tuy hắn không dám đi tìm lão hổ kia lần nữa, nhưng đi tìm dã thú khác kiếm điểm kinh nghiệm thì không thành vấn đề, tuy bây giờ là buổi tối nhưng khó ngăn cản nhiệt huyết của thanh niên.

Dường như bạch mã đã sợ hãi nghiêm trọng, cho dù Đường Tăng kéo như thế nào nó cũng không tiến vào khu rừng.

- Mã huynh đệ, đừng sợ, ca sẽ bảo vệ ngươi, đi mau ah.

Đường Tăng thúc giục.

Bạch mã làm như không nghe thấy, nó đứng bất động.

Đường Tăng đành phải đổi một biện pháp, buông dây cương ra, hắn vỗ vào mông bạch mã:

- Đi một chút đi, đừng sợ, không phải còn có ca sao? Sợ cọng lông!

Bạch mã bị đẩy về phía trước cũng không đi.

- Móa, ngươi có đi hay không?

Dường Tằng tức giận, một cước đá vào mông con ngựa.

Hí hí hí...

Bạch mã kêu to, sau đó nó nhấc chân sau lên chơi song phi.

Đùng...

Đường Tăng không kịp chuẩn bị nên bị đá bay ra xa ba trượng, bay vào đống cỏ, có cảm giác xương ngực đã bị gãy.

- Khốn nạn!

Đường Tăng giận thật sự, hắn bò ra khỏi đống cỏ, sau đó đi tới trước mặt bạch mã, bạch mã làm như không thấy, tiếp tục ăn cỏ, hắn nâng Cửu Hoàn Tích Trượng lên nện thẳng vào đầu bạch mã.

Loảng xoảng...

Âm thanh kim loại của chín vòng tròn phát ra tiếng vang chói tai, đồng thời ẩn ẩn còn có tiếng xương gãy vỡ vang lên.

Lực lượng khổng lồ nện bẹp đầu bạch mã, sau đó bạch mã đổ nghiêng qua một bên.

- Đinh, đạt được 5 điểm kinh nghiệm.

Hệ thống lại nhắc nhở.

Sau đó Đường Tăng sửng sốt.

- Như vậy cũng được?

Đường Tăng ngạc nhiên.

- Bạch mã công kích kí chủ cho nên phán định là địch nhân, kí chủ giết chết bạch mã chính là giết chết địch nhân.

Hệ thống giải thích.

Đường Tăng sững sờ, sau đó cười ha ha:

- Sao hệ thống ngươi không nói sớm.

Hệ thống:

-...

Bỗng nhiên hệ thống có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, chỉ thấy Đường Tăng vẻ mặt từ bi tuyên một câu Phật hiệu:

- Ngẫu mễ bạch phát! Ta nhớ trong chính bản Tây Du Ký, Đường Tăng đi qua rừng rậm mãnh hổ này gặp được một thợ săn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất