Em Dâu Nhắm Đến Căn Nhà Của Tôi

Chương 6

Chương 6
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho bố mẹ, tôi lập tức đi tìm Tô Minh Lượng và Tiết Phương Phương.
Vừa mở cửa, tôi đã thấy Tiết Phương Phương đang bật điều hòa, nằm trên ghế sofa vừa xem phim vừa ăn nho.
Em trai tôi Tô Minh Lượng thì đang ngồi cạnh lột vỏ nho, hầu hạ cô ta.
"Chị, sao chị lại đến đây?"
Tô Minh Lượng lau tay, lúng túng đứng dậy.
"Tô Minh Lượng, mày có biết bố mẹ còn đang ở bệnh viện không? Hai người họ đến tiền viện phí cũng không có! Còn mày thì sao, mày ở đây hầu hạ bà hoàng à?"
"Bố mẹ không có tiền đóng viện phí ư? Em, em không biết mà, em đi đóng tiền ngay đây." Tô Minh Lượng vội vàng cầm điện thoại định ra ngoài.
"Không cần đâu, đợi mày đến nơi, bệnh viện đã đuổi mẹ ra ngoài rồi. Chị đã đóng xong viện phí rồi."
Tôi nhìn hành động của Tô Minh Lượng, cơn giận cũng dịu đi một chút.
Xem ra, Tô Minh Lượng trong lòng vẫn còn bố mẹ.
Không đến nỗi hoàn toàn mất hết lương tâm.
Tiết Phương Phương nhổ vỏ nho ra: "Tô Thanh Ngọc, chị nói ai là bà hoàng hả? Chị mắng tôi già à?"
Tôi cạn lời, trọng tâm của Tiết Phương Phương thật là mới lạ.
"Tiết Phương Phương, Tô Minh Lượng, tụi mày có biết mẹ nhập viện vì sao không? Chị nói cho mà biết, là vì bà ấy làm việc quá sức mà đổ bệnh!"
"Tiết Phương Phương, bố mẹ đã đưa hết tiền cho cô rồi, cô còn cố tình hành hạ họ như vậy! Còn mày nữa, Tô Minh Lượng, bố mẹ nuôi mày lớn như vậy, mày cứ trơ mắt nhìn Tiết Phương Phương hành hạ họ sao? Lương tâm bị chó ăn rồi à?!"
"Chị, em... em không có... em..."
"Tô Thanh Ngọc, chị nhìn thấy bằng mắt nào mà nói tôi hành hạ bố mẹ chị chứ?! Bố mẹ chị không làm việc nhà, lẽ nào lại bắt tôi - một người phụ nữ mang thai làm sao?!"
Tiết Phương Phương ưỡn bụng lên, vẻ mặt khinh thường.
Tôi trực tiếp đập mạnh xuống bàn: "Tiết Phương Phương, Tô Minh Lượng, nếu chúng mày không hiếu thảo với bố mẹ, vậy thì tao sẽ đón bố mẹ về nhà tao!"
Nói xong, tôi quay người định đi!
Nhưng khi tôi đi được nửa đường, đột nhiên nhìn thấy trong thùng rác nhà vệ sinh có một miếng giống như băng vệ sinh.
Tôi không khỏi nhìn thêm hai lần.
Ai dè, Tiết Phương Phương thấy tôi nhìn chằm chằm, liền đứng ngay trước mặt tôi, hoảng hốt che tầm nhìn của tôi lại.
"Tô Thanh Ngọc, chị không phải muốn đi sao, sao còn bám riết ở đây?!"
Tôi trừng mắt nhìn Tiết Phương Phương, quay người bỏ đi.
Trong lòng tôi chợt lóe lên một suy nghĩ.
Rất nhanh đã đến ngày mẹ tôi xuất viện.
Bảy ngày này, đều là tôi và bố tôi thay phiên nhau chăm sóc mẹ.
Tô Minh Lượng và Tiết Phương Phương thậm chí còn không lộ mặt.
Tôi và bố mẹ đều rất ăn ý không nhắc lại chuyện Tô Minh Lượng và Tiết Phương Phương nữa.
Thế nhưng mấy lần, tôi đều phát hiện mẹ tôi lén lút trốn trong nhà vệ sinh khóc.
Tần suất bố tôi hút thuốc cũng tăng lên đáng kể.
Tôi biết, mặc dù họ không nói ra, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến Tô Minh Lượng.
Thoáng cái, bố mẹ đã ở nhà tôi được một tháng rồi.
Họ đã dần thích nghi với cuộc sống mới.
Tôi đặc biệt mua máy lau nhà, không cần họ phải lau nhà cả ngày nữa.
Quần áo cũng đều cho vào máy giặt.
Chỉ cần phân loại màu sắc thôi là được.
Bố mẹ tôi bây giờ hễ rảnh rỗi là chạy ra quảng trường tham gia đội ngũ hùng hậu nhất Trung Quốc – đội nhảy quảng trường!
Khuôn mặt hai người cũng dần nở nụ cười.
Bố tôi cảm thán: "Bố và mẹ, bận rộn cả nửa đời người, cuối cùng cũng có thể dừng lại nghỉ ngơi rồi."
Đáng tiếc, niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu, ngay tối hôm đó, cuộc sống bình yên của tôi và bố mẹ đã bị Tô Minh Lượng phá vỡ.
Tô Minh Lượng gõ cửa nhà tôi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất