Tới gần giờ ăn cơm, Lão Trình phải đi vào bếp, Hứa Vận cũng đi theo, bận bịu giúp đỡ. Tiểu Dữu tử lập tức nhìn về phía phòng bếp giống như kẻ trộm
"Sao thế?" Trình Trục rất phối hợp nhẹ giọng hỏi
"Anh, đây là tiền riêng của em." Trình Dữu mở túi tiền của mình ra, để lộ hai đồng tiền xu bên trong.
“Lợi hại!" Trình Trục cũng không quản cô bé nói gì hay làm gì, như nào hắn cũng khen.
Nhưng trong lòng hắn lại nghĩ: "Tốt lắm lão Trình, bản thân giấu quỹ đen bị bắt thì thôi đi, còn làm cho Tiểu Dữu Tử học theo"
"Mẹ cũng thật là, mỗi lần phát hiện quỹ đen thì tịch thu toàn bộ, lại để con bé nhìn thấy."
Giang Vãn Châu cũng rướn cổ lên nhìn sang bên này xem, trêu ghẹo nói: "Tiểu Dữu Tử, phải giấu cho kỹ đấy, đừng để ngày nào đó anh trai vô liêm sỉ của em trộm mất."
"Còn lâu!" Trình Dữu dùng hai tay nhỏ bé của mình đột nhiên bắt lấy bàn tay to của Trình Trục, mở bàn tay của hắn ra.
Sau khi làm xong, Trình Dữu đút tay vào túi lấy ra hai đồng xu, mỗi tay một đồng.
"Em hỏi mẹ tại sao tiền lì xì của em lại phải đưa cho bà cất, còn anh thi xong đại học lại có thể tiêu tiền lì xì của mình. Mẹ nói với em vì ca ca đã là người lớn rồi, cần phải dùng rất nhiều tiền.”
Nói xong, cô gái nhỏ giơ hai đồng tiền xu trong tay lên, nhẹ nhàng khua một chút, phát ra một tiếng giòn vang.
"Em sợ anh không có tiền tiêu nên đem toàn bộ tiền cho anh!"
Khuôn mặt tròn của tiểu cô nương cúi xuống, một tay lấy tiền nhét vào lòng bàn tay của Trình Trục.
Vừa nói cô bé vừa liên tục quay đầu nhìn về hướng phòng bếp, miệng không ngừng thúc giục: "Anh mau đứng lên giấu tiền đi, giấu kỹ vào."
. . . . . .
. . . . . .
Mùa hạ năm nay vẫn còn rất nóng, nhưng Trình Trục lại cảm thấy hai đồng tiền xu trong lòng bàn tay mình rất lạnh, mang đến cho hắn cảm giác mát mẻ của mùa hè.
Chỉ là, lòng bàn tay hắn lạnh nhưng trong lòng lại như lửa đốt.
"Mẹ nó, như này thì phải tặng lại con bé 20 vạn à?" Trình Trục nghĩ thầm trong lòng.
Hắn làm trò trước mặt Tiểu Dữu Tử, vẻ mặt trịnh trọng đem hai đồng tiền xu để vào trong túi áo sau đó kéo khóa lại.
Nói đùa, đời này sao hắn nỡ lấy số tiền này ra dùng.
Cưng chiều! Ta sẽ cưng chiều em gái cả đời!
Những mỹ nữ bên ngoài nếu không đạt được tới tiêu chuẩn của em gái thì đừng hòng mở tưởng quyến rũ ta.
Giờ phút này, Trình Dữu giơ tay nhỏ bé của mình lên cố gắng kéo lỗ tai của Trình Trục, sau đó kề miệng mình lại gần và nhỏ giọng nói: "Cẩn thận mẹ một chút á ~~, còn có tiền này ta chỉ cho ca ca thôi, ca ca đừng chia cho anh Tiểu Giang."
Giang Vãn Châu - người có lỗ tai rất thính :"..."
Nhóc con ơi nhóc con, ta đường đường là siêu cấp phú nhị đại, thiếu gì hai đồng tiền xu? Ta chỉ thấy lạ, hắn thế mà có được một em gái tốt như vậy?
Giang Vãn Châu quay đầu nhìn về phía Trình Trục với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Trình Trục, tôi thật sự nghiêm túc cân nhắc một chút, tôi nghĩ muốn nhận Tiểu Dữu Tử làm em gái."
"Cút cút cút." Trình Trục trả lời ngay lập tức.
“Cậu cấp bậc gì mà xứng ngồi ngang hàng với tôi?” Hắn không cam lòng nói.
Thân thiết thì thân thiết, nhưng đừng mơ tưởng tới chuyện chen chân vào tình cảm anh em chúng ta. Giang Vãn Châu bĩu môi, suy nghĩ hay là về khuyên ba mẹ sinh thêm một đứa. Nhưng hắn nghĩ lại, không phải em gái ruột nào cũng giống Tiểu Dữu Tử, độ nguy hiểm rất cao, hay là thôi đi.
. . . . . .
Bên kia, Thẩm Khanh Ninh đang đọc sách ở trong nhà, di động bắt đầu rung lên liên tục, Lâm lộc đang gọi đến. Thẩm Khanh Ninh không nghe, đặt điện thoại về vị trí cũ, điện thoại lại kêu lên lần nữa, cô bực bội bắt máy.
Bên kia vang lên giọng nói rất menly: " Hừ! Sao vợ không bắt máy của anh, có phải bên cạnh em có gì..."
"Có rắm mau thả". Thẩm Khanh Ninh lạnh lùng nói.
"Éc" Lâm Lộc lên tiếng, nhưng vẫn tràn đầy sức sống nói: "Chuyện cậu nói trong tin nhắn là có ý gì, không phải cậu muốn ta mời tên tra nam kia ăn cơm chứ?"
Giọng nói Lâm Lộc thay đổi ngay lập tức, âm thanh chậm chạp nói: "Người ta còn chưa từng yêu đương bao giờ đâu, cậu xấu xa ~, đem người ta đẩy xuống hố lửa."
"Hắn không xứng, cậu thắng cũng không liên quan gì tới hắn" Thầm Khanh Ninh nói thẳng
"Hả?" Lâm Lộc ngẩn người.
Thẩm Khanh Ninh cầm di động, nói đại khái ngắn gọn một chút về mọi chuyện.
"Đây là đánh cược cùng bạn của Giang Vãn Châu à?" Lâm Lộc hỏi lại
"Đúng". Thẩm Khanh Ninh nói
Nói xong, cô còn bổ sung thêm: "Anh trai tớ thắng cược cho nên sẽ hẹn cậu đi ăn, đừng đồng ý."
--《 Đúng là em gái ruột》.
Sau đó, Lâm Lộc lại dùng giọng ngọt ngào nói: "Vậy ngày mai cậu mời tớ một bữa nhé, tớ chỉ muốn cậu mời thôi."
"Ghê tởm." Thẩm Khanh Ninh lạnh lùng nói, nhưng vẫn giải thích rất nhanh: “Ngày mai không rảnh, tớ cùng em họ và bạn của hắn đi ăn với nhau, anh trai tớ cũng đi cùng"
"Hả?" Lâm lộc nghe vậy, không biết vì sao, nhưng nháy mắt cảnh giác.
----------------------------------------------------------------------------------