Chương 12
Vì tối hôm trước bị tôi cho “leo cây”, nên hôm sau, khi ngồi uống trà chiều cùng tôi, bạn thân cứ giữ nguyên bộ mặt lạnh như băng.
Tôi dùng đủ mọi chiêu để dỗ dành cô ấy.
Nhưng dù thế nào, cô ấy cũng không định tha thứ dễ dàng.
Cuối cùng, tôi đành làm mặt khổ, lí nhí khai thật lý do vì sao tối qua cho cô ấy leo cây.
Khi biết nguyên nhân, đôi mắt bạn thân tôi lập tức sáng rực lên:
“Vậy là cậu với anh tớ… xảy ra rồi hả?!”
Tôi xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, ngập ngừng nói:
“Cũng… coi như là vậy.”
Cô ấy vẫn còn phấn khích chưa nguôi:
“Thế thì chứng tỏ anh tớ thật sự thích cậu rồi!”
Nghe câu này, tôi lập tức cảm thấy có gì đó sai sai, chớp mắt nhìn cô ấy:
“Hửm?”
Thấy vẻ mặt tôi ngơ ngác, cô ấy mới nghiêm túc nói:
“Trước đây tớ từng mượn laptop của anh ấy. Vô tình phát hiện… máy tính của ảnh toàn là hình của cậu!”
Tôi lập tức sốc nặng.
“Sao lại toàn là hình của tớ được?”
Bạn thân tôi vừa vỗ đùi đen đét vừa kích động nói:
“Đấy! Tớ cũng thấy kỳ lạ y như vậy! Nhưng giờ nghĩ lại thì… lý do hợp lý nhất chỉ có thể là: anh ấy thích cậu!”
Cô ấy còn nghiêm túc phân tích thêm:
“Nếu anh tớ thực sự thích cậu, thế mà tớ ngày nào cũng dính cậu không rời, vậy chẳng phải là… anh ấy đang ghen với cả em gái ruột mình à?”
Cô ấy vẫn tiếp tục hăng say lập luận, nhưng tôi chẳng nghe được câu nào nữa.
Trong đầu tôi giờ chỉ còn đúng một suy nghĩ duy nhất:
Cố Diễn… thích mình?!
Buổi trưa kết thúc, tôi đem tài liệu đến văn phòng Cố Diễn.
Đúng lúc anh không có trong phòng.
Bất chợt tôi nhớ lại lời bạn thân nói: “Máy tính anh ấy toàn là ảnh cậu.”
Lòng hiếu kỳ nổi lên, tôi như bị ma xui quỷ khiến ngồi xuống ghế của anh, nhẹ nhàng bật laptop lên.
Màn hình vừa sáng — tôi lập tức đứng hình.
Không nói đâu xa, ngay cả màn hình chờ… cũng là hình tôi.
Tôi mở thư mục ảnh ra xem.
Kết quả đúng như lời bạn thân nói: mỗi bức ảnh, mỗi góc chụp, mỗi biểu cảm… đều là tôi.
Tôi vừa choáng vừa khó hiểu:
Anh ấy lấy đâu ra nhiều hình của mình đến vậy?
Mải mê xem ảnh, tôi hoàn toàn không để ý rằng cánh cửa văn phòng đã mở.
Tiếp theo đó — một giọng nói đầy chỉ trích vang lên phía sau:
“Cô đang làm gì vậy?!”
Tôi lập tức cứng đơ toàn thân, hoảng hốt đứng phắt dậy khỏi ghế, tay chân luống cuống không biết giấu vào đâu…