Chương 8
Tôi theo đúng quy trình đến tìm thư ký để làm quen công việc.
Ánh mắt của chị ta đảo qua tôi, đầy vẻ khinh thường, không thèm che giấu: “Sinh viên mới ra trường à?”
Tôi vẫn giữ thái độ học hỏi nghiêm túc, gật đầu lễ phép: “Vâng ạ. Về sau mong chị Vương chỉ dạy thêm cho em.”
Chị ta đi ngang qua tôi, hừ lạnh một tiếng rõ ràng không hề khách khí: “Cứ xem cô có bản lĩnh trụ lại được bao lâu.”
Sau đó, chị Vương bắt đầu giao cho tôi một đống công việc theo đúng quy trình của công ty.
Dù là sinh viên mới tốt nghiệp, nhưng kiến thức vẫn còn tươi mới, nên tôi cũng không quá chật vật khi xử lý đống nhiệm vụ đó.
Khi tôi đưa công việc hoàn chỉnh cho chị, vốn tưởng sẽ nhận được một câu khen, ai ngờ chị ta vẫn giữ vẻ mặt chẳng chút thiện cảm: “Cô đừng tưởng làm được mấy việc đã là giỏi. Là lính mới thì phải biết khiêm tốn!”
Nghe những lời ấy, tôi chỉ có thể nở một nụ cười lịch sự vừa đủ – không quá thân thiện, cũng không thất lễ.
Quả nhiên, chưa được bao lâu, một đống công việc mới lại “rơi xuống” bàn tôi không rõ từ đâu ra.
Lúc tranh thủ đi vệ sinh, tôi tiện tay nhắn tin cho bạn thân để kể chuyện đi làm ở công ty của anh cô ấy.
【Tớ mới phát hiện ra anh cậu chính là CEO của TY đấy!】
Phía bên kia trả lời rất nhanh:
【Anh ấy cũng được coi là có tiền, có năng lực. Cậu tiếp tục tìm hiểu đi, sẽ còn bất ngờ hơn đó.】
Đúng như cô ấy nói, Cố Diễn giống như một cuốn sách bí ẩn cần được khám phá từng trang — càng tìm hiểu tôi lại càng thấy tò mò và bị thu hút.
Lúc chị Vương hoàn thành việc của mình thì chẳng rõ đã chạy đi đâu, còn tôi đang cầm một tập tài liệu cần chữ ký gấp, đành phải tự mình gõ cửa phòng làm việc của Cố Diễn.
“Cộc cộc.”
Giọng nam trầm ổn vang lên từ bên trong: “Vào đi.”
Tôi bước vào, đứng trước bàn làm việc, còn anh vẫn chăm chú xử lý văn kiện, không ngẩng đầu lên.
Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ rọi lên góc mặt sắc nét của anh, khiến cả gương mặt ấy như phủ lên một tầng ánh sáng thần thánh.
Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên hiểu ra vì sao người ta lại nói: “Đàn ông nghiêm túc làm việc là quyến rũ nhất.”
Tôi nhìn anh đến ngẩn ngơ, đến khi anh dừng tay ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào tôi…
Khoảnh khắc ấy, tôi như bị dòng điện chạy qua, vội vàng quay mặt đi.
Anh nhìn tôi đầy hứng thú, khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt mà tôi không thể hiểu nổi.
Mặt tôi bắt đầu nóng ran, chân gần như muốn… cào rách sàn vì ngượng:
“Cố… Cố tổng… Tài liệu này… cần anh ký tên…”
Tôi bắt đầu lắp bắp — thật không ra dáng gì! Và đúng lúc đó, tôi nghe thấy anh khẽ cười.
Giọng cười trầm thấp ấy càng khiến tôi cứng đơ cả người.
Anh cười nhạo tôi sao?!
Tôi phồng má, nghiến răng ngẩng đầu nhìn anh đầy bất mãn.
Nhưng… Cố Diễn lúc này lại lộ ra một vẻ mặt ôn hòa dịu dàng hiếm thấy.
Sau khi ký xong tài liệu, anh đưa lại cho tôi, nhẹ nhàng nói một câu khiến trái tim tôi như tan chảy:
“Vợ anh làm việc vất vả rồi, cố lên nhé.”
Một câu nói nhẹ bẫng, vậy mà như một cú đấm đập vào bông — mềm mại, ấm áp, lại làm tôi tim đập loạn nhịp.
Vừa ra khỏi phòng làm việc với khuôn mặt đỏ bừng và tim đập loạn xạ, tôi liền đụng mặt chị Vương vừa mới “lảng vảng” quay về.
Thấy tôi đi từ văn phòng tổng giám đốc ra, sắc mặt chị ta tối sầm lại, không nói không rằng liền ném cho tôi thêm một đống việc.
Miệng còn lẩm bẩm đầy chua chát: “Lính mới thì nên làm việc chăm chỉ, đừng suốt ngày nghĩ đến việc đi đường tắt!”
Tôi nghe xong chỉ thấy buồn cười.
Tôi đi đường tắt á?
Nếu thật sự muốn đi đường tắt… thì tôi đã ở nhà làm phu nhân tổng tài, khỏi phải đến công ty đi làm rồi!