Phu quân của ta đứng đầu tam công, quyền khuynh triều dã, hậu viện chỉ có một mình ta là nữ nhân.
Những gia đình quan lại trong kinh thành đều cho rằng, một cô gái xuất thân từ nhà quan nhỏ như ta, có thể gả cho Thái bảo đương triều là phúc phận mấy đời tu luyện mới có được.
Nhưng ta không yêu hắn, người ta yêu là con trai của hắn – Thiệu Yến Xuyên.
Vì Thiệu Yến Xuyên, ta liều mạng chống lại hôn ước mà cha đã định sẵn cho ta, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin Thiệu Yến Xuyên cưới ta.
Nhưng cuối cùng bị hắn lạnh lùng đáp trả: “Thu hồi những suy nghĩ điên rồ của ngươi. Đời này Thiệu Yến Xuyên ta thề sẽ chỉ cưới Lưu Khúc Uyển.”
Không còn cách nào khác, ta đành phải gả cho cha hắn – Thiệu Huyền.
Trong mười năm ở hậu viện nhà họ Thiệu, ta luôn sống trong u sầu, và rồi vào độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, ta đã gặp đại hạn của đời mình.
Trong cơn mê man, ta nhận ra Thiệu Huyền hình như đã lâu không đến nha môn.
Hằng ngày y đều ở nhà, đôi khi ta nghe thấy tiếng y nói chuyện với ai đó ở cửa, giọng rất khẽ, như sợ làm phiền ta. Có lúc y ngồi bên giường, tự tay lau rửa cho ta và nói chuyện.
Suốt mười năm qua, trong trí nhớ của ta, y luôn là người trầm lặng ít lời. Nếu không phải vì mùi hương quen thuộc trên người y, ta đã nghi ngờ phu quân của mình bị đánh tráo rồi.
“Dư Thanh, nàng cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
“Trời nóng rồi, người dễ cảm thấy dính nhớp. Ta đã sai hạ nhân nấu nước để lau người cho nàng. Đừng ngại, ta biết nàng không thích ta chạm vào nàng, nhưng ta không yên tâm để người khác làm. Đừng sợ, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng.”
“Cây đào nàng trồng hôm nay đã kết trái rồi, đợi lớn thêm chút nữa, ta sẽ đưa nàng đi hái. Chắc chắn sẽ rất ngon.”
Ông cứ thế chăm sóc cho ta – một kẻ sắp chết, tỉ mỉ từng việc nhỏ, mọi thứ đều tự tay làm.
Và ta cuối cùng cũng chậm chạp nhận ra, hóa ra phu quân của ta yêu thương ta đến vậy.
Nghĩ đến sự lạnh nhạt của mình đối với y trong quá khứ, ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nhưng đã không còn sức để làm gì cả, cứ thế buông tay rời khỏi thế gian này.
Sau khi chết, linh hồn ta chưa tan biến, nhìn thấy Thiệu Huyền ngày ngày canh giữ bên linh cữu của ta. Trong lễ tang, y cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng vừa về phòng đã ngã quỵ, ôm bức chân dung của ta khóc đến mức thổ huyết.
Tim ta đau đớn khôn nguôi, lúc này mới nhận ra, hóa ra ta cũng không phải hoàn toàn vô tình với y. Muốn chạy tới ôm lấy y, nhưng trước mắt chợt tối sầm.