Gã Chồng Cặn Bã Phát Điên Rồi

Chương 5: [HẾT]

Chương 5: [HẾT]
Cô ta từng chữ từng chữ như dao găm cắm thẳng vào mặt tôi, không chừa cho tôi chút thể diện nào.
Hàng xóm xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, chỉ trỏ về phía tôi.
Ứng Lệ Lệ giẫm mặt mũi tôi xuống đất, giẫm cho bằng sạch, không buồn chừa lại đường sống nào!
Tôi là đàn ông, thể diện với tôi quan trọng cỡ nào chứ! Vậy mà cô ta – một người phụ nữ – dám sỉ nhục tôi công khai? Vô lương tâm đến thế là cùng!
Đúng là nỗi nhục lớn nhất đời tôi!
Tôi chẳng còn nghe thấy gì, chẳng còn nhìn thấy ai. Trước mắt tôi chỉ còn cái mặt dữ tợn của Ứng Lệ Lệ.
Trong đầu tôi chỉ còn một suy nghĩ: “Phải khiến cô ta chết!”
Tôi gào lên một tiếng, lao thẳng về phía cô ta!
Tay tôi siết chặt cổ cô ta. Nhìn cô ta vùng vẫy hoảng loạn, trong lòng tôi như có tiếng reo hò cổ vũ:
"Làm tốt lắm! Siết chết cô ta! Phải siết chết mới hả giận!"
Cô ta đau đớn đến co giật, tôi lại càng thấy khoái chí. Tôi cười, mặt tôi cười đến vặn vẹo. Cảm giác sung sướng đến khó tả.
Bỗng phía sau đầu tôi bị đập một cái cực mạnh. Cơn đau khiến tôi buông tay.
Tôi vừa đau vừa cười, méo miệng lẩm bẩm:
"Ha ha ha... đau... hay lắm... mày chết đi... chết đi cho tao nhờ..."
Tiếp sau đó, tôi cảm giác có ai đó đang kéo mình đi.
Tiếng ồn ào xung quanh, người tới người lui... tôi chẳng quen ai cả.
Họ đang kéo tôi đi đâu đó, hình như lên xe?
Tôi đầu óc mơ hồ. Đến khi nhìn rõ xung quanh thì nhận ra mình đang ở đồn cảnh sát?
Cảnh sát đang ngồi trước mặt tôi, nghiêm mặt chất vấn.
Miệng ông ta lải nhải gì đó, tôi chẳng buồn nghe. Mấy người này đều là tay sai của Ứng Lệ Lệ, tôi không phục!
Tôi móc cái bật lửa ra, giơ thẳng lên:
"Ứng Lệ Lệ đâu?! Cô ta đâu rồi?! Thả tôi ra! Không thì tôi đốt cháy cả chỗ này luôn!"
"Câm mồm! Ngồi xuống!"
"Tụi bay toàn một lũ thông đồng! Tao thiêu hết, thiêu sạch chúng mày!"
Tôi trợn trừng mắt, cứ nghĩ ai cũng đang lừa mình. Cô ta thuê người đến dọa tôi! Tôi sẽ vạch mặt bọn họ!
Tôi cứ lặp đi lặp lại trong đầu: Tao không sai! Tụi bay mới sai!
Lúc bị cảnh sát khống chế, tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi hét lên ngoài hành lang:
"Con ơi!"

Sau đó, mẹ đưa tôi về nhà. Trên đường xảy ra chuyện gì, tôi chẳng nhớ nổi nữa.
Tôi chỉ nhớ mẹ vừa nấu ăn vừa khóc. Tôi hỏi, bà chỉ lắc đầu.
Mơ hồ trong đầu hiện lên cảnh một cảnh sát chỉ tay vào đầu tôi, nói gì đó với mẹ…
Sao thế? Ứng Lệ Lệ đánh tôi hả?
Tối đó tôi lăn ra ngủ như chết.
Đến khi mở mắt tỉnh dậy, tôi hoảng hốt phát hiện mình lại đang trần như nhộng giữa phố!
Mẹ đưa tôi đến bệnh viện.
Bác sĩ nói tôi bị bệnh tâm thần.
"Vớ vẩn!"
Tôi điên tiết xé toạc bệnh án, chỉ tay chửi bác sĩ:
"Ông là đồ lang băm! Biết khám bệnh không đấy?! Có khi là giả bác sĩ thì có!"
Mẹ tôi vội kéo tôi ra ngoài. Tôi vẫn cáu điên lên.
Toàn nói bậy bạ! Giờ ai cũng dám làm bác sĩ à?
Đồ lừa đảo! Tôi đâu dễ bị dụ thế!
Về đến nhà, mẹ tôi ngồi trước di ảnh ba tôi lẩm nhẩm mãi không thôi.
Chợt bà nghĩ ra gì đó, quay sang tôi:
"Con ơi, mấy bệnh nhỏ như vầy, người ta thường làm lễ 'xung hỷ' là khỏi ngay. Để mẹ gọi cho Lệ Lệ thử, đừng lo con."
Vừa nghe đến cái tên đó, tôi đã sôi máu.
Lệ Lệ? Để cô ta “xung hỷ” cho tôi á? Cười chết mất! Đến đôi dép tôi còn không cho cô ta lau!"
Mẹ tôi không chịu, vẫn gọi điện.
"Lệ Lệ à, là mẹ đây. Mặc dù con làm sai, nhưng nhà mẹ vẫn bao dung. Giờ cho con cơ hội tái hôn với thằng Sách, đừng có không biết điều nhé…"
"Các người là cái thá gì mà dám ban phát cơ hội cho tôi?! Biến! Đừng gọi nữa, ghê tởm!"
Ứng Lệ Lệ mắng xối xả, rồi dập máy thẳng thừng!
Tôi giật điện thoại, đập xuống đất vỡ tan tành.
Mẹ tôi sững người nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Tôi điên tiết, đập bàn thình thịch, hét toáng:
"Con không cần con đĩ đó! Đừng nhắc tới cô ta nữa!"
"Được được! Mẹ không nhắc nữa… Không nhắc nữa…"
Mẹ tôi vội dỗ dành, vỗ lưng tôi:
"Con nằm nghỉ chút đi, mẹ nấu cơm cho, nha con?"
Tôi cáu điên, gãi đầu loạn xạ, vừa chửi vừa quay về phòng.
Nửa đêm, tôi bật dậy.
Cảm giác như có thứ gì đó thiếu mất.
Tôi bới tung khắp phòng tìm kiếm. Cuối cùng cũng lôi được cái bật lửa từ dưới gầm giường.
Hahaha…
Tìm được rồi. Giờ thì... đốt chết cô ta!
Cô ta ngoại tình, giết con tôi. Tôi sẽ khiến cô ta xuống địa ngục!
Tôi rón rén mở cửa phòng, bước qua phòng đối diện.
Qua khe cửa, tôi thấy có người đang nằm ngủ trên giường.
Ứng Lệ Lệ, mày xong đời rồi!
Tôi vào bếp lấy chai dầu ăn, lặng lẽ rưới đầy sàn nhà.
Tôi lẩm bẩm:
"Mày không biết điều, không trân trọng mẹ chồng tốt như vậy... Thì mày chỉ có đường chết!"
"Ứng Lệ Lệ, xuống địa ngục đi."
Tôi quăng bật lửa xuống.
Phụt!
Lửa bùng lên, cháy ngùn ngụt!
Tôi lập tức khóa cửa phòng lại, chạy ra ngoài. Lửa cứ cháy đi, cháy đi! Ha ha ha ha!
Tôi hân hoan chạy khỏi nhà, trong đầu toàn tiếng hét bên trong vang vọng. Nghe sướng tai không chịu nổi!
Cho đến khi lửa lan khắp nơi, có người la lên:
"Cháy rồi!!"
Từ trên lầu có người chạy xuống, vừa nhìn thấy tôi liền hét lớn:
"Biến thái! Có kẻ biến thái!"
Tôi hoảng hốt nhìn quanh. Đâu có ai?
Nhưng cô ta đang chỉ thẳng vào tôi. Tôi cúi xuống nhìn…
Tôi lại không mặc đồ!
Tôi chết lặng.
Tôi... tôi sao lại ở đây?
Tôi lại mộng du nữa sao?
Mẹ tôi đâu rồi?
Khói đen cuồn cuộn trào ra từ cửa sổ tầng trên.
Tôi sợ đến ngây người.
Đó… đó không phải là nhà tôi sao?
Tôi gào lên một tiếng tuyệt vọng:
"MẸ ƠI——!!!"
【Hết】

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất