Gặp Gỡ Nàng Nhân Ngư

Chương 8

Chương 8
Chị Bắc Minh Du ôm chầm lấy tôi:
“Lan, kết thúc rồi.”
Tôi cũng ôm chị thật chặt.
Lần này, nước mắt tôi rơi là vì hạnh phúc.
Cuối cùng chúng tôi cũng có thể sống hạnh phúc rồi.
Chị Bắc Minh Du lấy điện thoại ra, hỏi:
“Người của mình và những người bị bắt đã được cứu hết chưa?”
Chị nhận được câu trả lời khẳng định.
Chị lại lấy ra một cái điều khiển nhỏ, đặt vào tay tôi.
Hai chị em cùng nhau nhấn nút.
Chúng tôi ngồi trên boong thuyền, nhìn trung tâm nghiên cứu chìm trong biển lửa rực cháy.
Kết thúc rồi.
Tội ác của nơi đó đã bị thiêu rụi hoàn toàn.
“Chị có sợ lửa không?” — tôi chợt nhớ đến lời của tên Z, lo lắng hỏi chị.
“Vì em, chị không sợ.”
Chị nhìn tôi, ánh mắt đầy kiên định.
Trời ơi, tim tôi lại đập thình thịch— bị chị đốn tim mất rồi.
“Chị nói thật đi!” — tôi hơi dỗi, đẩy nhẹ chị một cái.
Chị Bắc Minh Du nắm lấy tay tôi, đặt lên ngực mình.
“Ai mà chẳng sợ lửa, em không sợ à?” — giọng chị dịu dàng, mềm mại.
Rồi chị kéo tay tôi lại, đeo một vật gì đó vào ngón áp út của tôi.
“Bé con, đây là nhẫn đấy. Một đôi nhẫn cho hai đứa mình.”
“Sau này mình sẽ ở bên nhau suốt đời.”
Chúng tôi nắm tay nhau.
Tay này, sẽ nắm tay nhau cả một đời.
Khi hoàng hôn buông xuống, chị Bắc Minh Du mời tôi: “Em có muốn xuống biển chơi không?”
Tôi vui vẻ gật đầu: “Có chứ!”
Chị Bắc Minh Du nhảy xuống biển, bơi vài vòng, những tia nước bắn lên lấp lánh dưới ánh chiều tà vàng rực phủ lên người chị.
Chiếc đuôi cá phát sáng long lanh, đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt nổi.
“Chị đỡ em nha!” — tôi gọi với xuống.
“Yên tâm, nhảy đi!” — chị đáp.
Tôi lấy hết can đảm, nhảy ùm xuống biển, rơi ngay vào vòng tay chị.
Cảm giác này… quen lắm… như thể tôi từng được ôm như thế này rồi.
Chị Bắc Minh Du ôm tôi sát vào người — và rồi cơ thể tôi bắt đầu thay đổi.
Tôi… tôi cũng có đuôi cá rồi!
Tôi nhìn chiếc đuôi của mình, mừng đến phát khóc:
“Chị Bắc Minh Du! Em cũng có đuôi cá rồi nè!”
“Chị mau nhìn đi!”
Tôi phấn khích nhìn chị, giọng lắp bắp.
Chị khẽ cười, dịu dàng đáp:
“Chị thấy rồi, bé lừa đảo.”
Tôi bơi đến trước mặt chị, dùng trán cụng nhẹ vào trán chị:
“Chị lừa em hả? Chị thấy khi nào cơ?”
Tôi mất thăng bằng, lật người, rơi xuống biển.
Nhưng tôi vẫn thở được.
Phải rồi, tôi có vảy hộ tâm của chị Bắc Minh Du, có thể thở dưới nước.
Tôi không còn sợ biển nữa.
Tôi quay đầu nhìn chị Bắc Minh Du, chị nắm lấy tay tôi, kéo đi sâu vào lòng biển.
“Chị đưa em đi xem nhà của chị nha.”
Tôi được chị dẫn đi bơi về phía trước.
Không biết nhà người cá sẽ như thế nào nhỉ?
Dưới biển toàn đá là đá.
Quả nhiên, một ngôi nhà bằng đá hiện ra trước mắt tôi.
Bên trong khá rộng rãi, chị Bắc Minh Du bơi xuống nền, dùng đuôi cá khẽ chạm vào một chiếc ghế đá.
Một cái hòm khổng lồ từ từ bật mở.
“Lại đây mở thử đi!” — chị cười tủm tỉm.
Tôi hí hửng lao đến mở ra.
Wow!
Bên trong là một rương châu báu đầy ắp vàng bạc, đá quý và ngọc trai!
Tôi cầm một nắm ngọc trai lên:
“Giàu to rồi! Hóa ra dưới đáy biển thật sự có kho báu!”
“Nhưng mà…” — tôi đặt ngọc lại, kéo tay chị Bắc Minh Du — “Chị mới là kho báu của em.”
Chị Bắc Minh Du đập đuôi cá nhẹ nhàng:
“Bé lừa đảo, đúng là quên sạch chị luôn rồi.”
Tôi bực mình nhìn chị:
“Gọi là bé lừa đảo cái gì chứ!”
“Gọi cả hai đứa về rồi đấy!”
“Hồi đó em còn tưởng chị bị người ta lừa, định đi trả thù cho chị mà!”
Chị ôm tôi cười:
“Em đúng là bé lừa đảo.”
“Hồi đó em ở chỗ chị, ăn uống no nê, còn phá hư cả đám rong biển nhà chị.”
“Chị đưa em vào bờ, em nói sẽ quay lại… mà chẳng thấy đâu!”
Tôi há hốc mồm, chưa kịp nói lời xin lỗi thì chị đã bịt miệng tôi kéo vào nhà mất tiêu.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, đụng đầu vào chị Bắc Minh Du.
Chị chu môi ấm ức:
“Hồi đó em đã hứa rồi!”
“Sờ vào đuôi cá là phải làm bạn đời cơ mà!”
“Với lại người cá chỉ có một bạn đời duy nhất!”
“Em cũng không được rời khỏi chị.”
Tôi hơi ngượng, quyết định khóa môi chị luôn cho im miệng.
Chúng tôi sẽ sống bên nhau, hạnh phúc suốt cả đời.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất