CHƯƠNG 12: CỨ ĐỂ TA LO
Trên cửa có bốn chữ to “Võ quán Đại Minh”, trên bốn chữ đó có ánh đèn màu cầu vòng nhấp nháy, hình như đã bị hỏng đôi chút.
Tại cửa lớn còn có mấy người đàn ông cường tráng đang ngồi chồm hỗm hút thuốc.
Sau khi hai người đến gần, mấy người đàn ông cường tráng ngẩng đầu nhìn họ một cái, sau khi nhìn thấy Lý Thanh Hòa, mắt bọn họ sáng lên, thậm chí còn có một tên có sẹo ở mắt phải huýt sáo cười ngả ngớn.
Lục Duyên nhướn mày, còn Lý Thanh Hòa lại cười quyến rũ với người đàn ông cường tráng kia.
Tráng hán mặt sẹo đứng lên, cười nói:
“Cô bé, rất lẳng lơ đấy? Đến để để tìm ông đây à?”
Lý Thanh Hòa khẽ cười:
“Ta đến tìm Minh ca.”
Nghe thế, mấy tên tráng hán khác rục rịch một chút, nét tươi cười trên mặt tên tráng hán kia cũng bị cứng lại.
Hắn ta không rên một tiếng, im lặng ngồi xổm xuống, buồn bực hút thuốc.
Lục Duyên có chút ngờ vực mà nhìn thoáng qua mấy tên tráng hán đang im lặng.
Lý Thanh Hòa gọi hắn nói:
“Theo ta vào trong.”
Lục Duyên theo Lý Thanh Hòa vào cửa.
Bên trong cánh cửa là một quảng trường rất lớn, trên quảng trường có không ít thiết bị máy móc.
Có cọc kim loại, có thiết bị tập thể hình, có đài quyền anh...
Không ít người đang gào thét tập thể hình ở, luyện quyền ở bên trong, thậm chí còn có người luyện thể thuật đao pháp.
Lục Duyên nhìn thấy một người đàn ông có cánh tay máy, đấm một quyền thật mạnh vào cọc kim loại, làm nó biến dạng, trong lòng hắn có chút kinh ngạc, không ngờ rằng khu ổ chuột còn có nơi như vậy.
Hắn tò mò hỏi:
“Chị Thanh Hòa, Minh ca là ai? Sao ngươi lại quen biết hắn?”
Lý Thanh Hòa nhíu mày nhìn Lục Duyên, nàng nở nụ cười quái dị:
“Em trai nhỏ, có chắc là ngươi muốn biết không? Muốn nghe kể lại chi tiết không?”
Khóe môi Lục Duyên giật giật, cười gượng:
“... Thôi bỏ đi.”
Lý Thanh Hòa cười cười, dẫn Lục Duyên vào bên trong võ quán.
Sâu trong võ quán, một người đàn ông cường tráng cao gần hai mét, mặc đồ đen bó sát người, toàn thân đầy cơ bắp cường tráng đang đấm mấy quyền vào cái cọc kim loại đối diện.
Đùng đùng!
Mỗi một cú đấm đều vô cùng nặng nề, lưu lại một dấu ấn thật to trên cọc kim loại.
Thấy vậy con ngươi Lục Duyên co rút lại.
Đây là kim loại đấy, thế mà người này có thể đấm đến mức để lại dấu ấn.
Đây vẫn còn là người sao?
Không lẽ người này cũng là chiến sĩ gen?
Sau khi Lục Duyên và Lý Thanh Hòa đến gần, tráng hán dừng động tác, quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt hắn ta quét qua Lục Duyên, rồi dừng ở trên người Lý Thanh Hòa, giọng nói thô ráp mạnh mẽ:
“Sao ngươi lại đến đây?”
Lý Thanh Hòa mỉm cười đến gần, nhẹ nhàng chọc vào ngực tráng hán:
“Không phải ta nhớ ngươi sao?”
Tráng hán quay đầu nhìn về phía Lục Duyên:
"Tiểu tử này là ai?"
“Hắn là em trai ta, ta muốn để hắn ở chỗ ngươi luyện tập một chút, để hắn có thể tự bảo vệ bản thân.”
“Em trai ngươi? Vậy ở đây luyện đi. Không thu tiền của ngươi.”
Thật ngoài ý muốn, tráng hán rất dễ nói chuyện, phất tay đồng ý.
Lục Duyên còn tưởng rằng người này sẽ rất hung dữ.
Lý Thanh Hòa mở miệng:
“Em trai Lục Duyên, hắn ta là chủ nơi này, Phất Lãng Minh, ngươi có thể gọi hắn là Minh ca.”
Lục Duyên vội vàng gật đầu cười nói:
“Cảm ơn Minh ca.”
Phất Lãng Minh xua tay, lộ ra nụ cười trắng trợn:
“Ngươi tự đi dạo đi, Thanh Hòa đi vào với ta.”
Nói xong, hắn ta liền xoay người tiến vào căn phòng bên cạnh, Lý Thanh Hòa cười quái dị với Lục Duyên nói:
“Tự ngươi đi dạo đi, ta vào đây.”
Lục Duyên:
“...”
Hắn gật đầu, trong lòng có nhiều cảm xúc hỗn loạn.
Người chưa trưởng thành như hắn có thể xem loại giao dịch này không?
Lý Thanh Hòa vào phòng, đóng cửa lại, Phất Lãng Minh đã kéo rèm lại rồi.
Không giống như tưởng tượng của Lục Duyên, Phất Lãng Minh chính trực nhìn Lý Thanh Hòa:
“Đại nhân!”
Lý Thanh Hòa châm điếu thuốc, ngồi trên sofa da màu nâu bắt chéo chân:
“Ừ.”
Phất Lãng Minh trộm nhìn thoáng qua Lý Thanh Hòa, cẩn thận mở miệng hỏi:
“Đại nhân... Rốt cuộc thằng nhóc bên ngoài kia là ai vậy?”
Lý Thanh Hòa cười nói:
“Một đứa em trai tình cờ quen được mà thôi. Hắn mới vừa thức tỉnh, còn chưa tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa nên định để hắn tu luyện ở chỗ ngươi. Ngươi xem rồi chỉ dạy hắn đi.”
Phất Lãng Minh giật mình, hắn ta vỗ vào ngực mình như vỗ gạch:
“Không thành vấn đề! Mọi chuyện cứ để ta lo!”
“Đừng biểu hiện quá lố, dễ bại lộ.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
“Ừ, ta ở đây một lát rồi ra ngoài.”
Lý Thanh Hòa gật đầu, lấy điện thoại ra, bắt đầu chơi trò chơi.
Vẻ mặt Phất Lãng Minh rối rắm mà mở miệng:
“... Đại nhân, có thể ở lâu chút không?”
Lý Thanh Hòa ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Phất Lãng Minh:
“Lý do?”
“Khụ... người xem, nếu thời gian quá ngắn, truyền ra thì nghe không tốt lắm...”
“Hửm?”
Lý Thanh Hòa nheo mắt lại, lộ ra nụ cười sáng lạn.
Sắc mặt Phất Lãng Minh trắng bệch, vội mở miệng:
“Không không không, ta lỡ lời rồi! Mọi chuyện đều nghe lời đại nhân hết!”
Lý Thanh Hòa thu lại ý cười, sau đó nghĩ đến gì đó, mở miệng nói:
“Đúng rồi, bên ngoài có một người đàn ông mắt phải có sẹo, ta không muốn nhìn thấy hắn lần nữa.”
“Đã hiểu!”