Chương 017: Vòng xoáy. (1)
Trước kia Lưu Bang tác chiến với Hạng Vũ, bị Hạng Vũ đánh cho chạy khắp nơi, khi đó Hàn Tín đang ở đất Tề, chiến thắng liên tiếp, vì thế Lưu Bang cầu viện Hàn Tín, lệnh ông ta mau mau tới cứu viện, Hàn Tín chỉ phái sứ giả đi.
Sứ giả của Hàn Tín nói với Lưu Bang, muốn Hàn Tín tới cứu viện cũng được, nhưng ngài phải phong Hàn Tín làm giả vương.
Lưu Bang nổi khùng, chửi mắng ngay trước mặt Hàn Tín:" Thằng khốn Hàn Tín, đa đang bị vây khốn ở đây, hắn không cứu ta, lại còn muốn làm giả vương gì đó à?"
Trần Bình nghe thấy câu này, lập tức dùng mũi bàn chân đá Lưu Bang một cái thật mạnh.
Lưu Bang vội sửa lời:" Thằng nhãi Hàn Tín này quá nhiều chí khí rồi! Đại trượng phu bình định chư hầu, vậy phải làm chân vương, hà tất làm giả vương gì đó!!"
Chuyện này khiến Lưu Bang để bụng mãi, tới sau này Lưu Bang đăng cơ, phong Hàn Tín làm Sở vương, chẳng mấy chốc phát giác ra Hàn Tín có ý đồ bất chính. Lưu Bang vì thế thỉnh giáo Trần Bình, hỏi mình có nên xuất binh thảo phạt Hàn Tín hay không?
Lưu Trường thấy, Trần Bình khi đó chắc chắn muốn mắng: Thảo phạt Hàn Tín à? Trong lòng bệ hạ có chút tự tin nào không?
Có điều Trần Bình không chửi ra ngoài miệng, ông ta chỉ bình tĩnh hỏi :" Quân đội của bệ hạ có lợi hại hơn Hàn Tín không? Trong số chiến trướng của bệ hạ, ai có thể đánh được Hàn Tín?"
Sau đó Lưu Bang ngậm miệng, bắt đầu hỏi xem có biện phái gì thỏa đáng không?
Trần Bình liền hiến cho ông ta kế Vân Mộng Trạch, bảo Lưu Bang giả vờ đi chơi Vân Mộng, muốn gặp các chư hầu ở Trần Châu. Hàn Tín nghe nói thiên tử tuần du, lại tới địa bàn của mình, liền tới yết kiến, khi Hàn Tín tới, Lưu Bang trực tiếp phái người bắt luôn về.
Cứ thế chẳng tốn một binh một tốt, Lưu Bang đã bắt được Hàn Tín, đồng thời dùng tội danh mưu phản xóa bỏ phong vương, sửa thành Hoài Âm hầu.
Dù là vậy Lưu Bang cũng không giết Hàn Tín để vĩnh viết trừ hậu họa. Nói ra Lưu Bang thực sự không phải thích giết người, bằng vào hành vi của Hàn Tín, bất kể vị quân vương nào khác, e rằng sẽ bị giết tại chỗ.
Bởi thế Lưu Trường cho rằng, sau này Hàn Tín bị Lưu Bang xử tử, chắc chắn phải làm chuyện gì rất lớn nên mới khiến Lưu Bang hạ sát thủ như thế.
Điều này khiến Lưu Trường sinh ra chút cảnh giác với Hàn Tín.
Cảm giác Hàn Tín mang lại cho Lưu Trường giống hệt Lữ hậu, nhưng có chút khác biệt.
Lạnh lùng, cô độc, phiền muộn, hoặc có thể nói, cả cái thời đại này đều gây cho Lưu Trường cảm giác như thế. Trừ phụ thân tùy tiện ồn ào ra, còn có một đám ca ca ngốc nghếch, trên mặt những người khác luôn có sự bi thương không tan đi được. Trong cái hoàng cung không có lấy chút màu xanh, sống ở kiến trúc xám xịt, làm người ta không tìm thấy chút vui thú nào.
Chiến tranh mang tới khổ nạn cực lớn, loại khổ nạn này không vì chiến tranh kết thúc mà chuyển biến tốt, toàn bộ Hoa Hạ đang lặng lẽ liếm vết thương sau cuộc chiến, rơi lệ vì những người đã qua đời trong hộ nạn và đang chịu khổ nạn.
Trước Lưu Bang, Hoa Hạ đã trải qua chiến tranh kéo dài hơn 200 năm, trong hơn 200 năm đó, riêng sĩ tốt chiến tử được ghi chép đã gần 300 vạn. Sau lưng mỗi một sĩ tốt chiến tử đều là một gia đình tan nát, phụ mẫu khóc lóc, thê tử nhung nhớ, đứa bé mất đi phụ thân. Mà tai họa do dư chấn chiến tranh gây ra lại càng không biết cướp đi tính mạng của bao nhiêu người.
Những con số đời sau nhìn có vẻ lạnh lùng, khi đó đều từng là sinh mạng sờ sờ.
Chiến tranh đã qua rồi, nhưng đồng ruộng màu mỡ các nơi mọc đầy cỏ hoang, phụ mẫu ngồi ở cửa đợi con đã không còn nữa, những cột chống nhà cường tráng vẫn chưa về.
Bất kể là Hàn Tín hay Lữ hậu, hẳn sự sầu khổ đó không liên quan tới họ, nhưng tuyệt đối không thể nói rằng thời đại đau khổ đó không ảnh hưởng tới chúng sinh sống trong đó.
"Sư phụ, người định dạy đệ tử thế nào? Có phải là định dẫn đệ tử đi tới binh doanh của người không?" Lưu Trường kích động ngồi trước mặt Hàn Tín, nó chẳng có lấy chút bất an hay gò bó nào:
Điều này làm Hàn Tín ngạc nhiên.
Sau khi Hàn Tín thể hiện được tài hoa, gần như không có ai dám tùy ý tiếp xúc với ông ta như thế, Lưu Bang là người duy nhất dám chế giễu ông ta, đùa giỡn với ông ta. Loại mãnh tướng như Phàn Khoái chỉ dám quỳ bái, không dám nhìn ông ta. Công thần xếp hàng đầu tiên như Tiêu Hạ nói chuyện với ông ta cũng phải dè dặt, không dám qua loa. Còn về phần đám Chu Bộ, Trần Bình, Giáng Quán, Tùy Lộ, Tào Tham, Hạ Hầu Anh thì ông ta chẳng thèm để vào mắt.
Hàn Tín nhìn Lưu Trường rồi mới nói:" Ta không thể tới quân doanh."
"Vậy thì dạy thế nào được."
"Muốn học binh pháp thì đọc sách cũng vô dụng, phải bắt đầu học từ thứ cơ sở nhất."
"Được rồi, vậy sư phụ dạy đi."
Lưu Trường cầm bút và giấy vô cùng quý giá lên, đây là lần đầu tiên trong lịch sử nó nghe giảng chăm chú như thế, dù sao đây cũng là môn học nó hứng thú. Bất kể là nam nhân nào, trong lòng đều chưa một giấc mộng quân lữ, huống hồ là thời cổ đại, sự dụ hoặc của chi huynh tiên binh vạn mã, không ai có thể kháng cự được.
"Năm giáp sĩ mỗi năm ăn 150 thạch, nếu ngươi dẫn 2 vạn giáp sĩ xuất chinh, thời gian tác chiến dự kiến là hai năm, ngươi thấy phải chuẩn bị bao nhiêu lương thực?"
"Hả???" Lưu Trường mở to mắt, đây là binh pháp hay số học thế?
Hơn nữa quá đơn giản.
"120 vạn thạch."
Lưu Trường nói ra đáp án không cần suy nghĩ, trên mặt Hàn Tín hiển nhiên có chút kinh ngạc, tuy nói thời đại này đã có bảng tính nhẩm, người hiểu số học chỉ một thoáng là tính ra được.
Nhưng với tuổi của Lưu Trường có thể mau chóng tính ra như thế không tệ, hiển nhiên sai lệch với tên công tử bất học vô thuật mà Hàn Tín nghĩ.
"Không tệ."
"Đây chính là binh pháp à?"
"Đây là một phần của binh pháp, có điều đáp án của ngươi là sai, phải chuẩn bị 200 vạn thạch."
"Không thể nào, 120 vạn thạch là đúng."
"Trên đường hành quân nhất định sẽ làm lương thực bị lãng phí, khó tránh được xảy ra chuyện ngoài dự liệu, thời gian chiến đấu khả năng sẽ kéo dài. Cho nên bất kể thế nào lương thực chuẩn bị cũng phải nhiều hơn hẳn lương thực cần thiết tác chiến.
Lưu Trường vỡ lẽ, nói thế rất có lý, mặc dù hơn đơn giản một chút.
Tiếp theo đó tri thức Hàn Tín dạy đều là cơ sở trong cơ sở, căn bản không có loại chiến thuật cao thâm có thể đánh bại Hạng Vũ như Lưu Trường nghĩ. Tuy nói chỉ là tri thức cơ sở, nhưng người giảng bài dù sao cũng là Hàn Tín, trong quá trình giảng giải Hàn Tín thường lấy ví dụ, mà ví dụ đó đều là kinh nghiệm mà ông ta từng trải qua.
Lưu Trường coi như nghe kể chuyện, nghe vô cùng mê mẩn.
"Sư phụ, khi xưa làm sao người đánh bại Hạng Vũ, kể cho đệ tử nghe đi. Người dũng mãnh như Hạng Vũ, sao người có thể đánh bại được?"
Khi nghỉ ngơi Lưu Trường quấn lấy Hàn Tín, nhất định muốn ông ta kể chuyện cho mình nghe. Hàn Tín khi giảng bài mặc dù thi thoảng cũng lấy ví dụ, nhưng muốn ông ta kể chi tiết thì ông ta không muốn. Ông ta có vẻ như rất không muốn nhớ lại chuyện trước kia, mặt đầy vẻ không vui, mặc cho Lưu Trường lăn lộn ăn vạ thế nào cũng không nói.