Chương 042: Lưu Trường múa kiếm, ý ở Khoái Thông. (2)
Hàn Tín xoay người, Khoái Thông cũng đi theo, đám võ sĩ chuẩn bị bắt Lưu Trường.
"Chết đi! Lưu Trường thình lình đâm bảo kiếm trong tay ra:
Đám võ sĩ kinh hoàng, Hàn Tín run lên.
"Phụt ~~~~~~"
Trong ánh mắt không sao tin nổi của Hàn Tín, kiếm bay ra, đâm sau vào ngực Khoái Thông, chuôi kiếm còn không ngừng lay động. Lưu Trường dùng toàn lực cũng lỡ đà ngã xuống đất, nó vội ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Khoái Thông đang hoang mang.
Đây là lần thứ hai Lưu Trường cầm đồ ném Khoái Thông.
Lần đầu là dùng thẻ trúc, nhưng thương tổn do thẻ trúc gây ra không sâu như thế này. Khoái Thông thở dốc, nhưng thở nhanh thế nào cũng không đủ, lão run run tay chỉ Lưu Trường, tựa như muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng một cái, màu trào ra bên khóe miệng. Rất nhanh toàn bộ cằm, cùng với ngực đã nhuộm đỏ máu.
"Ặc, ặc!
Khoái Thông phát ra tiếng thở khác thường, ngã uỵch xuống.
Lưu Trường toàn thân run rẩy, hai chân sớm đã mềm nhũn, toàn thân bủn rủn, bất kể thế nào cũng không đứng lên được. Nó muốn bò xa một chút, nhưng giống như bị bóng đè vậy, ý thức trở nên mờ mịt, hai chân hai tay căn bản không nghe mình sai bảo, răng va vào nhau cầm cập.
Đây là lần đầu tiên Lưu Trường ra tay giết người, bất kể là người mình căm ghét tới mấy, khi nhìn thấy ánh mắt đối phương trước khi chết, Lưu Trường chỉ thấy kinh khủng, đến thở cũng trở nên khó khăn.
Biến cố này làm khiếp đảm toàn bộ đám võ sĩ.
Hàn Tín mắt trợn trừng, ông ta cứ thế nhìn Khoái Thông tắt thở, mồm há hốc ra. " Sư phụ, vì sao lại tạo phản, vì sao chứ? Người vốn là người sẽ được hậu nhân kính phục lập miễu thờ phụng cơ mà ... Vì sao ? ..." Lưu Trường òa khóc giọng nói khàn đặc nghe chẳng rõ, cứ như thế nằm bò trên mặt đất vừa khóc vừa nôn vừa gào :" Làm hoàng đế tốt vậy sao, dã tâm có thể che mờ tất cả sao?"
Nhìn Lưu Trường nhếch nhác như thế, Hàn Tín từ từ hạ thấp người xuống, cầm lấy kiếm.
.................... .....................
Cùng lúc ấy Lưu Bang mặc khôi giáp ngồi trên chiến xa cao lớn, ngạo nghễ nhìn phía trước.
Các tướng quân khác đều cầm quân, ở bên cạnh ông ta chỉ có Trần Bình ngồi chung một chiến xa.
Trong tất cả số mưu sĩ của Lưu Bang, Trần Bình là người không giống mưu sĩ nhất, ông ta quá cao lớn lực lưỡng, người không biết còn nghĩ Phàn Khoái ở sát bên bảo vệ Lưu Bang. Có điều thân hình cao lớn cũng giúp ông ta không ít. Trước kia Trần Bình còn trẻ, trong nhà nghèo, ông ta lại không chịu lao động, kết quả lớn lên không có cô gái nào chịu gả cho ông ta. Khi đó có một người tên Trương Phụ, tôn nữ của ông ta gả cho năm người, trượng phu đều chết, không ai dám cưới nàng nữa.
Trương Phụ một ngày vô tình nhìn thấy Trần Bình, bị bề ngoài của ông ta cảm phục, sau khi về nhà liền quyết định gả tôn nữ cho ông ta.
Nhi tử của Trương Phụ nói: Trần Bình là kẻ nghèo hèn rách nát, vì sao gả nữ nhi của con cho hắn để chịu khổ?
Trương Phụ bảo con: Làm gì có ai nghi biểu đường đường như Trần Bình lại bần hàn ti tiện mãi chứ?
Điều này nói cho chúng ta, bề ngoài đúng là rất quan trọng, bất kể ở thời đại nào. Danh tiếng của Trần Bình ở đời sau không lớn lắm, kém xa lắc Hán Sơ Tam Kiệt, thậm chí
Phàn Khoái, Hạ Hầu Anh cũng nổi tiếng hơn ông ta. Có lẽ vì cái tên của ông ta quá phổ biến, tìm trên bách khoa một phát ra tới cả trăm người. Đương nhiên nghiên nhân lớn hơn nữa vì ông ta sống kín tiếng.
Ông ta là người vô cùng thông minh, thông minh tới mức độ nào?
Thông minh tới kết thúc có hậu, đại thần đạt được thành tựu này mà không có quan hệ thân thích với Lữ hậu không phải nhiều.
Lưu Bang chợt cười lớn.
"Bệ hạ cười gì thế?"
"Trẫm cười Trần Hi không biết dùng binh, hắn không chiếm Chương Thủy ở phía nam, cũng không giữ Hàm Đan ở phía bắc, từ đó cho thấy hắn chẳng làm nên trò trống gì."
Trần Bình gật đầu biểu thị tán đồng.
Lưu Bang quay sang hỏi nhỏ:" Khanh nói xem hiện giờ hắn đã ra tay chưa?"
"Chưa ạ." Trần Bình biết "hắn" ở đây nói một người khác:" Khi làm việc thì do dự thiếu quyết đoán, khi việc thất bại rồi lại hối hận trước đó sao không quyết đoán, hắn là cái loại đó."
……………… ………………..
Sự thực chứng minh Trần Hi thực sự đánh giá quá cao bản thân, đồng thời cũng xem thường Lưu Bang cùng với đám tướng quân bình thường dưới trướng ông ta.
Khi Lưu Bang tới đất Đại, hai bên chính thức đối đầu, Triệu tướng quốc Chu Xương đang kiên thủ một dải này vội vàng tới bái kiến Lưu Bang. Lưu Bang phong Như Ý làm Triệu vương, Chu Xương làm Triệu thừa tướng, tin Trần Hi mưu phản cũng là do Chu Xương truyền tới chỗ Lưu Bang.
Chu Xương trông không được thể diện như khi ở Trường An, có điều lưng vẫn cứ thẳng tắp, ông ta nghiêm túc bái kiến Lưu Bang :" Thần đảm nhiệm Triệu tướng, nhưng không bảo hộ được thành trì và bách tính nước Triệu, xin bệ hạ trị tội."
Lưu Bang cười đỡ ông ta lên:" Khanh vừa mới tới nước Triệu đã phát hiện ra ý đồ bất chính của Triệu Hi, kịp thời báo lên, trẫm mới có thể chuẩn bị trước ... Huống hồ khanh không biết cầm quân, thành trì thất thủ, đó là lỗi của quận thủ, quận úy, không liên quan tới khanh.
Chu Xương bây giờ mới nói:" Thường Sơn quận tổng cộng có 25 thành trì, Trần Hi tạo phản, mất đi 20 thành trì trong đó, nếu bệ hạ cho rằng đó là trách nhiệm của quận thủ, quận úy, xin bệ hạ xử tử toàn bộ đám người đó."
Lưu Bang sửng sốt :" Quận thủ và quận úy có tạo phản không?"
"Không tạo phản ạ."
Lưu Bang thở dài :" Đó là nguyên nhân thực lực không đủ, bọn họ không có sĩ tốt gì hết, không kháng cự được Trần Hi, sao có thể trách họ chứ? Truyền chiếu lệnh của trẫm, xá miễn tội trạng của họ, khôi phục chức vụ, để họ tiếp tục tác chiến!"
Lưu Bang tiến vào Hàm Đan, triệu kiến các đại thần ở đất Triệu. Lưu Bang tuy còn ở nơi này, nhưng đám người Phàn Khoái thì đã sớm xuất kích phá giặc rồi.
Lưu Bang không truy cứu trách nhiệm của các đại thần đất Triệu, ngược lại còn dùng thủ đoạn mềm mỏng vỗ về bọn họ.
Lưu Bang nhìn Chu Xương ở một bên, hỏi:" Hàm Đan có tráng sĩ nào cầm quân đánh trận được không?"
"Có bốn người!"
"Tốt lắm, gọi bọn họ tới đây gặp trẫm."
Chu Xương trả lời rất nhanh chóng, quân thần một hỏi một đáp, người dưới lại có chút mù mờ.
Nhất là đám đại thần nước Triệu lại càng như thế, người giỏi đánh trận nhất vùng Triệu là Trần Hi, các tráng sĩ biết đánh trận khác, không phải tạo phản thì đang ở tiền tuyến chống lại kẻ tạo phản, trong thành Hàm Đan còn lấy đâu ra tráng sĩ? Lại còn có tận bốn người, sao bọn ta lại không biết?"
Chu Xương nhận lệnh, đi tới bên cạnh đại thần đất Triệu ở phía dưới, nói nhỏ :" Bệ hạ muốn thưởng cho tráng sĩ nước Triệu chúng ta, mau đi tìm bốn tráng sĩ tới đây."
Nghe được câu này, các đại thần đất Triệu liền sáng mắt, thoáng cái đã hiểu ý tứ của Chu Xương.
Ai cũng bảo Xu Xương là người chính trực không xu nịnh, vốn tưởng ông ta là người không dễ gần, không ngờ ông ta lại chiếu cố đất Triệu như thế, quả nhiên người của mình mới đáng tin, một vị thừa tướng thật tốt! Đám đại thần vội vàng chạy ra ngoài, nửa canh giờ sau liền có bốn người đi vào vương cung Hàm Đan, bái kiến Lưu Bang.
Chu Xương đứng dậy, chỉ bốn người bọn họ, nói:" Bệ hạ, đây chính là tráng sĩ có thể cầm quân đánh trận ở nước Triệu.
Lời tác giả: Cá nhân ngộ thấy Lưu Bang trước nay là một vị quân vương bị đánh giá quá thấp, thi thoảng ngộ tán gẫu với bạn bè, trong mắt họ, Lưu Bang dương như chẳng là cái gì, chẳng qua là một tên lưu manh, sau đó may mắt gặp được Trương Lương, Tiêu Hà, Hàn Tín, sau đó đánh bại Hạng Vũ được thiên hạ. Chất lượng hoàng đế Lưu thị không tệ, Đông
Hán hơi kém chút, nhưng cũng không tệ, dù sao tốt hơn đời sau nhiều.
Lời dịch giả: Đúng ý mình, Hán Sơ Tam Kiệt uy danh lừng lẫy, tiếng tăm ngàn đời, bọn họ lại đi theo kẻ ất ơ không có tiền đồ à? Sao người ta không theo Hạng Vũ anh hùng cái thế ấy, mà theo một tên lưu manh? Một người bảo vì nguyên nhân đặc biệt gì đó đã đành, tận ba người, trong đó ít nhất hai người Trương Lương, Hàn Tín vốn chẳng liên quan gì tới
Lưu Bang trong khi Hạng Vũ đang thanh thế ngất trời.
Nói chung lý do nhiều lắm, cái anh hùng của Hạng Vũ chỉ là thứ yêng hùng của đám võ phu, giống như đa phần nhân vật gọi là "anh hùng" trong thủy hử, chỉ là phường trộm cướp, cái anh hùng nghĩa khí giang hồ đó, không xứng gọi là anh hùng thực sự.