Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 075: Thái tử cầm kiếm đi tìm hoàng đế rồi.

Chương 075: Thái tử cầm kiếm đi tìm hoàng đế rồi.

Còn Lữ hậu đảng cầm đầu là Triệu Nghiêu thì ngay lập tức từ chối đề nghị này, bọn họ không dám đồng ý, ít nhất trước khi Lữ hậu tỏ thái độ, bọn họ không thể đồng ý.

"Phụ hoàng!" Người nhảy ra đầu tiên lại là thái tử Lưu Doanh, lúc này hai mắt hắn đỏ ngầu, toàn thân đã giận tới phát run chất vấn: "Phụ hoàng có ý gì?? Trường chưa tròn sáu tuổi, người định phái đệ ấy tới đất Đại hẻo lánh, người muốn giết đệ ấy à? Chuyện này nhi thần tuyệt đối không thể đồng ý!!"

Đây là lần đầu tiên Lưu Doanh thể hiện sự phẫn nộ của mình trước mặt bao người, Lưu Bang sửng sốt, ông ta không ngờ đứa nhi tử luôn gọi dạ bảo vâng lại có cái gan lớn như thế.

Có điều Lưu Bang hoàn toàn không để đứa nhi tử này vào trong mắt.

Ông ta chỉ bình tĩnh nhìn quần thần, hỏi:" Chư vị thấy thế nào?"

Ngự sử đại phu Triệu Nghiêu đứng dậy nói:" Bệ hạ, thần cho rằng suy nghĩ của bệ hạ rất tốt, chỉ là công tử Như Ý thông tuệ, tuổi nhỏ có thể trị quốc. Còn công tử Trường thì quá nhỏ, chỉ sợ không gánh được trọng trách này."

"Không sao, thời gian trước không phải khanh nói rồi à? Như Ý còn nhỏ, nhưng có Chu Xương phò tá, Trường còn nhỏ, vậy khanh có thể tới đất Đại phò tá nó."

"Thần ..." Triệu Nghiêu kinh ngạc, ú a ú ớ nói không ra lời

Trong quá trình đó Tiêu Hà không nói gì, ông cúi đầu trầm tư rất lâu mới lên tiếng:" Như Ý thì được, Trường không được."

"Đều là hoàng tử nhỏ, thừa tướng cớ gì bên trọng bên khinh?"

............... ...............

Cùng lúc đó trong Thiên Lộc Các, Lưu Trường lại cười không khép miệng lại được.

"Ha ha ha, đệ sắp làm vương rồi."

"Cuối cùng có thể không bị đánh nữa, muốn làm gì thì làm, không một ai có thể quản thúc được đệ nữa!"

"A phụ nói với đệ, chuyện đất Đại ngoài đệ ra không ai có thể quản lý được. A phụ nhìn trúng người rồi đó, đệ mà tới đất Đại, không tới một năm, đất Đại giàu có vượt qua nước Tề, không tới hai năm, nước Triệu sẽ biến mất."

Mặt Lưu Như Ý co giật, hắn là Triệu vương đó.

Lưu Khôi có chút lo lắng nhìn Lưu Trường, lên tiếng nói:" Trường đệ ... Chuyện này chưa chắc đã ..."

Lưu Trường đắc cắt ngang:" Gọi đại vương."

"Đại ... Ài, Trường đệ, chuyện này đệ không thể nhận lời phụ hoàng, đệ còn quá nhỏ, đất Đại không giống với Trường An đâu, riêng đường đi, ài ... Nơi đó không có ai chiếu cố đệ ..."

Lưu Khôi không thể nói cho rõ ràng, gấp tới độ toát mồ hôi, hắn nhìn Lưu Hằng bình tĩnh ở bên:" Tứ ca, huynh nói đi, con người đệ quá ngốc."


Lưu Hằng ngẩng đầu nhìn Lưu Trường:" Chúc mừng đại vương."

"Tứ ca, huynh!” Lưu Khôi mặt tối sầm, sao lúc quan trọng tứ ca vốn trầm ổn cũng bắt đầu làm bừa rồi:

Lưu Trường lại mừng rỡ nói:" Đa tạ! Đa tạ!"

"Đại vương, sau này chúng ta là nước láng giếng, chúng ta chiếu cố lẫn nhau nhé!" Lưu Như Ý đứng dậy, hành lễ rất chính thức với Lưu Trường:

Lưu Trường cũng vội đáp lễ: "Triệu vương không cần đa lễ, bản vương nhất định sẽ chung sống tốt đẹp với quý quốc."

Nhìn hai người bọn họ mở mồm ra là đại vương, nói rất hăng say, Lưu Khôi mặt xám như tro tàn:" Thôi xong rồi, thôi xong rồi."

Khi hai vị đại vương nước Triệu và nước Đại đang thương lượng cách cai trị quốc gia và thảo phạt Hung Nô, một tên hoạn quan không có mắt cắt ngang hội nghị hai nước. Lưu Trường phẫn nộ quay sang quát:" To gan, bản vương đang bàn quốc sự, sao ngươi dám quấy nhiễu?"

Hoạn quan lắp bắp:" Đại ... Công tử ... Hoàng hậu điện hạ tìm ngài."

"À, vậy ta đi ngay."

Thế là đại vương nước Đại ngoan ngoãn ngồi trước mặt hoàng hậu, tinh thần hăng hái.

Sắc mặt Lữ hậu trông có vẻ rất tệ, mặt phủ băng sương, khí thế sinh vật sống đừng tới gần, làm người ta sợ hãi.

"A mẫu, a phụ muốn con làm Đại vương."

Lữ hậu nheo mắt, không nói gì cả.

"Hay là a mẫu nói với a phụ, để con làm Sở vương, rồi phong con làm Sở Bá vương."

Sắc mặt Lữ hậu càng tệ, Lưu Trường ngớ ra, vội vàng nói nhỏ:" Nếu không được thì làm Tần Thủy vương cũng được."

"Hay là phong con làm Hán vương cho rồi nhé?" Lữ hậu nhạt giọng:

"Không .... Không, Hán vương nghe không khí phách."

Hai tay Lữ hậu dần dần nắm chặt lại rồi buông ra, bà không thèm để ý tới thằng nhóc khốn kiếp nữa, chỉ nghiêm túc ngồi đời, cũng không biết là đợi cái gì?

Khi Lưu Trường lại buồn chán chơi trò hai tay đánh nhau thì rốt cuộc cũng có người đi vào Tiêu Phòng Điện.

Người tới là Lữ Thích Chi, cũng là cữu phụ của Lưu Trường.

Hắn vội vã đi vào, nhìn thấy Lưu Trường vẫn còn ở đây liền mỉm cười xoa đầu nó, nhét vào tay một túi đồ ăn vặt:" Cháu ra ngoài chơi đi, đừng đi tìm a phụ cháu, đi tìm mấy công tử kia chơi."

Lưu Trường ăn đồ ăn vặt, hớn hở rời đi.

"Tỷ ... Hay là đồng ý đi, đưa cái thứ họa hại Như Ý đi, dù sao thì Trường không phải con ruột tỷ ..." Lữ Thích Chi chỉ nói được một nửa đã cảm thụ được sát khí thấu xương, hắn vội cười sửa lời:" Đệ nói đùa thôi ... Bệ hạ làm thế thực sự quá đáng, rõ ràng đều là con ông ấy, nhưng chỉ thiên vị Như Ý."

"Ông ta đối xử với các hoàng tử vẫn rất công chính đấy."

Lữ hậu lạnh lùng nói, Lữ Thích Chi không dám tiếp lời, công chính với hoàng tử, bất công với các hậu phi.

"Nếu đã như thế, không bằng đổi hoàng tử khác, ví như Lưu Hằng, hoặc là Lưu Khôi ... Để bọn chúng đi dù sao cũng tốt hơn Trường đi."

"Ta cũng nghĩ như thế, chỉ là .... Để Hằng và mẫu thân hắn đi tới đất Đại, đệ thấy sao?

"Hả? Vì sao để hắn và mẫu thân cùng đi?"

"Hằng còn nhỏ, cần người chiếu cố."

Hai người đang đàm luận, chợt có một cận thị sợ hãi xông vào Tiêu Phòng Điện, vội tới vấp ngã lăn quay, cận thị đó vẫn bấp chấp ngẩng đầu lên, giọng mang theo tiếng khóc:" Hoàng hậu điện hạ! Không hay rồi! Thái tử mang kiếm xông vào Tuyên Thất Điện, bọn thần ngăn không nổi."

"Cái gì?" Lữ hậu đứng bật dậy, cực kỳ quyết đoán nói:" Thích Chi, nhanh chóng ra ngoài cung, chuẩn bị quân đội ... Ta tới Tuyên Thất Điện."

Khi hoàng hậu xông vào Tuyên Thất Điện thì trong điện sớm đã hỗn loạn.

Lưu Doanh lần đầu tiên khiến mọi người hiểu được, thế nào là lửa giận của người thật thà.

Hai tay của hắn run rẩy nắm chặt bảo kiếm, nhắm chuẩn bảo kiếm vào cổ mình, chỉ bất cẩn một chút thôi là vị thái tử Đại Hán này sẽ thăng thiên. Mà đối diện với hắn là Lưu Bang giống như một con dã thú bị chọc giận, mặt mày dữ tới, vì phẫn nộ mà ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Trần Bình đứng ở bên ông ta, bịt cánh tay của mình, trên cánh tay có máu chảy ra, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng thần sắc bình tĩnh, không có chút tức giận nào.

Thích phu nhân đứng ở bên trái Lưu Bang, một tay che mặt, mắt mở to toàn là nước mắt.

Trái phải Lưu Doanh còn có hai vị hoàng tử, Lưu Hằng đứng ở bên trái, lo lắng nhìn huynh trưởng, tựa hồ sẵn sàng lao tới đoạt kiếm trong tay huynh trưởng bất kỳ lúc nào. Mà phía bên kia là Lưu Trường tay cầm kiếm gỗ, nó như con mèo con bị chọc điên, người hơi cong, răng nhe ra, đối đầu với mọi người, chẳng có chút khí thế nào hết.

Nhìn thấy cảnh tượng phức tạp này Lữ hậu thoáng sững người, bà cũng không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Lữ hậu tới, có người hoan hỉ, có người lo lắng.

Lưu Hằng vội nhìn sang phía Lữ hậu, rồi lại nhìn Lưu Doanh, ý tứ rất rõ ràng, mau khuyên nhủ huynh trưởng.

Lưu Trường mừng rỡ, dường như đã có chỗ dựa, răng càng nhe ra lớn hơn một phần.

"Đi ra ngoài điện, không cho phép ai ra vào!"

Lữ hậu trước tiên hạ lệnh cho cung nữ đi theo, phong tỏa toàn bộ đại điện, tiếp đó bà cũng không hỏi tới Lưu Doanh cầm kiếm chuẩn bị tự sát, thong thả đi tới trước mặt Lưu Bang. Lưu Bang dường như không nhìn thấy Lữ hậu, vẫn sát khí đằng đằng nhìn Lưu Doanh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất