Chương 094: Đây là quả pháo.
Cứ rang như thế tới khi hao đi một phần ba, Lưu Trường giảm bớt lửa, nhân lúc chưa nguội, lấy ra hỗn hợp trong đó.
"Á!"
Lưu Trường nhìn hỗn hợp hét lên, tích tắc đó Lưu Doanh đưa tay ra ôm lấy Lưu Trường ném đi, động tác nhanh chóng dứt khoát, không chần chừ gì hết. Ném Lưu Trường đi, hắn ôm đầu, đợi thứ nguy hiểm không rõ sinh ra.
Bịch!
Lưu Doanh không gặp phải nguy hiểm gì hết, Lưu Trường lại có.
Lưu Trường ngã uỵch xuống đất, đau đơn ôm thắt lưng:" Dù đệ thất bại huynh cũng không được mém đệ đi như thế chứ ... Úi da, eo của ta, hông của ta."
Lưu Doanh cuống lên chạy tới bên Lưu Trường đỡ nó lên:" Đệ không sao chứ, ta vốn cho rằng xảy ra vấn đề rồi."
"Trước khi huynh ném, đệ chẳng có vấn đề gì hết ..."
Nhìn thấy Lưu Doanh áy náy sắp khóc tới nơi, Lưu Trường mới bò dậy, phủi bụi trên người:" Mày mà thân thể đệ rắn chắc, nhiều năm qua ăn bao nhiêu đòn roi như thế, cho nên mới không làm sao cả, đây tuyệt không phải chuyện người bình thường làm được."
Lưu Doanh bấy giờ mới thở phào, còn có thể bốc phét, xem ra chẳng có vấn đề gì hết.
Lưu Trường chỉ biết bất lực nhìn những hạt màu xám được lấy ra, lắc đầu nói:" Thứ này căn bản không phải ... Do than nhiều quá, hay chưa đủ mịn?"
"Đệ thử lại lần nữa đi ..."
Sự thực chứng minh chỉ biết công thức mà muốn chế tạo ra thì còn lâu mới đủ, Lưu Trường cứ thế bận rộn bốn năm ngày, thuốc nổ làm ra mỗi ngày một mịn, màu sắc cũng gần giống với thuốc nổ đen trong ký ức của y. Triệu Hoan tìm một chỗ đơn độc, dùng để chứa thứ thuốc nổ đen này.
Sau khi làm ra đủ số lượng, Lưu Trường quyết định thử hiệu quả, xem xem mình có thành công hay không.
Đầu tiên nó cho thuốc nổ vào khoáng thạch đã được đục ra, dùng đá bịt kín lại, chỉ còn dây dẫn, kéo dây dẫn đủ độ dài mới châm lửa.
Mọi người đều tránh thật xa, Lưu Trường cũng bịt hai tai, kích động nhìn chằm chằm, đợi vụ nổ xảy ra.
Thế nhưng dây dẫn cháy hết rồi, một lúc lâu sau chẳng có vụ nổ nào.
Lưu Trường thộn mặt, lại đợi thêm thật lâu nữa mới tới kiểm tra.
"Không thể nào, chẳng lẽ dứt khoát phải cho vào trong hũ à?"
Lưu Trường không tin, lại thử vài lần nữa.
Đám người Lưu Doanh không sốt ruột, Triệu Hoan cũng theo dõi chăm chú, sau khi Lưu Trường nói ra cách nung nứt kia, hắn đã không dám xem thường thằng bé này nữa, nói không chừng nó làm ra thật, cũng không biết là nó xem được từ cuốn sách nào.
Đùng!
Tới lần thử thứ ba, cùng với tiếng động trầm vang lên, khoáng thạch kia bốc khói, nứt ra mấy khe. Động tĩnh đó làm đám khoáng công xung quanh la hét rầm trời, bỏ chạy tứ tán. May mà đám giáp sĩ không hề sợ, nhanh chóng ép họ quỳ xuống, hỗn loạn mới không kéo dài quá lâu.
Lưu Trường đực mặt nhìn lỗ hổng, trời mới biết vừa rồi nó cho vào bao nhiêu thuốc nổ, nhưng uy lực này chỉ ngang một quả pháo to thôi, nghe thì vang đấy, sức sát thương lại quá ít .... Lưu Trường vốn còn nghĩ tới liệu có thể vận dụng ở chiến trường không, nhưng uy lực này dùng để dọa địch cũng chẳng xong.
Cái thứ này công thức phối chế cụ thể thực sự quá quan trọng, nhưng mà Lưu Trường không dám thử bừa ... Khụ khụ, cái này không phải quả nhân sợ chết đâu nhé, chẳng qua bây giờ phụ mẫu vẫn còn, nếu để người tóc trắng tiễn người tóc đen thì bi thương lắm.
Lưu Doanh lại lần nữa há hốc mồm, hắn nhìn khoáng thạch nứt ra:" Trường đệ lại hiểu thuật dẫn lôi sao?"
Ánh mắt đám xá nhân thái tử nhìn Lưu Trường cũng khác biệt hoàn toàn, khả năng là bị Đại Tần ảnh hưởng, lúc này đây dân gian mê tín cực độ, mà tây bắc cũng chính là vùng Lương Châu sau này, càng thành nơi mê tín kiệt suất của Đại Hán. Mãi tới tận thời Đông Hán, quan phủ mới bắt đầu một loạt hành động chỉnh đốn thờ cúng.
Bởi thế thủ đoạn của Lưu Trường với rất nhiều người mà nói, đó là thuật thần tiên.
Lưu Trường thì mặt mày vẫn nhăn nhó:" Cuối cùng làm sao lại làm ra quả pháo? Ôi, còn cách nào để cải tiến nữa không? Nghĩ đi, nghĩ cho kỹ đi ..."
Nói gõ huyệt thái dương, vắt óc suy nghĩ .
........... ..........
Cùng lúc đó Lưu Bang đang chuẩn bị về Trường An thì nhận được thư từ nước Yên.
Người viết thư là Lư Quán, trong thư ông ta biểu lộ rất rõ ràng, thời gian trước đã nhầm lẫn, còn tưởng rằng Trương Thắng ở dưới quyền liên lạc với Hung Nô, sau khi xử tử mới nhận ra là sai, trong lòng áy náy, giữ lại tông tộc cho hắn, chuẩn bị bồi thường.
Xem là thư này, Lưu Bang lấy làm lạ.
Ông tư thực sự đã quá nhiều Lư Quán, hai người từ khi sinh ra chơi với nhau tới tận khi trưởng thành, sau khi Lư Quán làm Yên vương, hai người chưa từng bỏ thư từ qua lại. Vì thế xem xong lá thư này, Lưu Bang trong tiềm thức thấy đã có chuyện.
Thời gian trước Lư Quán phái người đưa thư, nói Trương Thắng câu kết với Hung Nô, muốn mưu phản, chuẩn bị giết cả tông tộc hắn.
Lá thư đó rất bình thường, nhưng mà lá thư này ... Mặc dù nhìn thì bình thường, nhưng không có hỏi thăm, cũng không có than vãn kêu ca như trước, thậm chí không có một câu nói đùa nào, toàn văn quá chính thức. Thậm chí Lưu Bang còn hoài nghi, liệu có phải Trương Thắng đã giết Lư Quán, mạo danh viết thư trả lời mình không?
Lưu Bang vội phái người tới đất Yên, tìm Chu Bột đang truy sát Trần Hi, để ông ta xem xem nước Yên rốt cuộc có chuyện gì không?
Khụ khụ ...
An bài xong công việc, Lưu Bang ho dữ dội, Triệu Nghiên ở bên vội vàng bê thuốc tới.
Lưu Bang nhận lấy thuốc, uống ực hết luôn.
"Thái y lệnh nói, bệ hạ không thể quá mệt nhọc."
"Trẫm biết, trẫm biết!" Lưu Bang bực bội nói, lại nhìn sang thái phó nước Lương:" Nước Lương các ngươi có rượu ngon gì không ?"
"Có, đương nhiên là có ạ ... Ở chỗ chúng thần có ..."
Thái phó đang nói, Triệu Nghiên trực tiếp cắt lời, quỳ trước mặt Lưu Bang, bi thương hô lên:" Bệ hạ, không thể uống rượu! Thái y lệnh có căn dặn, bệ hạ không được uống rượu, không được gần nữ sắc, không được ăn uống quá thỏa thuê, không được vất vả! Chỉ có như thế, bệnh mới có thể lành."
Lưu Bang cười lớn, khinh thường nói:" Không được uống rượu, không được vào hậu cung, không được bày yên tiệc, không được ăn thịt yêu thích ... Vậy sống làm cái gì? Không bằng chết đi cho rồi!!!"
"Bệ hạ là chủ chung của thiên hạ, không được dễ dàng nói tới sinh tử!" Triệu Nghiên vội khuyên can:
Thái phó nước Lương không biết làm sao, cũng vội vàng quỳ xuống.
Vị thái phó này trước kia chính là người bán đứng Lương vương, lần này Lưu Bang tới nước Lương, lại triệu kiến ông ta, để ông ta tới hầu hạ mình. Loại người như Triệu Nghiên dứt khoát sẽ xem thường hạng bán chủ cầu vinh, căn bản không thèm để ý tới hắn.
"Bỏ đi, bỏ đi ..." Lưu Bang phất tay cho thái phó nước Lương rời đi, bảo Triệu Nghiên ngồi bên cạnh mình:
"Thiên hạ rốt cuộc cũng thái bình rồi." Lưu Bang chợt cảm khái rồi chuyển ánh mắt sang Triệu Nghiêu:" Đều là nhờ những đại thần cương trực như Triệu ngự sử ... Có điều trẫm có một việc thực sự nghĩ không ra, muốn hỏi Triệu ngự sử."
Triệu Nghiêu kinh ngạc nhìn Lưu Bang, không biết ông ta muốn nói cái gì.
"Bình thường khanh cương trực công chính, không nể mặt những người phạm sai lầm, luôn chỉ ra chứng cứ trước mặt họ. Nhưng trẫm nghe nói hạ nhân của Kiến Thành hầu Lữ Thích Chi chiếm ruộng của dân, áp bức người hiền lành thuần lương, vậy mà chưa bao giờ nghe thấy khanh đàn hặc, ấy là làm sao?
Mặt Triệu Nghiêu trắng bệch, mím chặt miệng mà môi vẫn còn run:" Thần, thần, chuyến này về Trường An sẽ triệu tập mọi người lại tra!"
"Ha ha ha, khanh sợ cái gì, trẫm đùa thôi mà." Lưu Bang cười lớn
"Ha ha ha" Triệu Nghiêu cũng cố gắng nặn ra vài nụ cười, sắc mặt rất khó coi:
"Phải rồi, tên thái phó kia, giao cho khanh xử lý!"
"Vâng! Vâng!"
……