Tủ áo kia cao lớn, miễn cưỡng chứa được để hai người trốn đi, lại trốn ở phía sau trướng. Lặng lẽ mở ra một chút khe hở, cũng không đáng chú ý, đúng lúc tiện cho hai người nhìn trộm tình hình trong phòng.
Người tới là Tiểu Hồ cơ Trác Y và vương tử La Chu.
Hai người đang nói chuyện gì đó với nhau bằng tiếng Hồ, nam tử vẫn bất đắc dĩ như cũ, nữ tử thì vẫn thê lương và bi ai.
Tạ Quỳnh nghe không hiểu, lại rất tò mò, lập tức lấy cánh tay vỗ vỗ Tạ Trọng Sơn ở phía sau nàng, ý bảo hắn phiên dịch một chút.
“La Chu nói nửa đêm canh ba, một nam tử như hắn ở trong phòng của cô nương nhà người ta thế này không thích hợp, khuyên cô nương kia nên thả nàng ra sớm một chút. Cô nương kia thì đang cầu xin hắn… Cầu xin hắn có thể thích nàng không.”
Giọng nói của thiếu niên hơi khàn khàn, lúc đang chen chúc nhau ở nơi thế này hắn cũng chỉ vừa thở vừa nói khàn khàn. Hắn tựa đầu trên vai Tạ Quỳnh, ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mềm mại như vải sa tanh trên eo nàng, sau đó mới tiếp tục nói.
“Cô nương kia nói nếu La Chu không thích nàng, vì sao lại đối xử dịu dàng với nàng như thế, La Chu là vừa từ chối vừa khuyên nàng… Khuyên nàng cứ an tâm đợi đó, gả cho huynh trưởng tài đức sáng suốt.”
Thì ra Tiểu Hồ cơ thật sự chính là tẩu tử tương lai của La Chu sao?
Tạ Quỳnh nghe xong thì rất kinh ngạc, không nhịn được mà quay đầu nhìn Tạ Trọng Sơn, nhưng mà nàng hơi cử động thân mình, thiếu niên lập tức hừ nhẹ một tiếng, không cho nàng lộn xộn thêm.
Trong phòng, Tiểu Hồ cơ kéo tay áo La Chu, khóc vô cùng thương tâm không dừng được, khi ngước mắt nhìn vương tử điện hạ tóc vàng mắt vàng, từng câu từng chữ kèm theo tiếng thút thít.
Tạ Quỳnh nghe không hiểu, nhưng lại hiểu được đó là một thiếu nữ không đẹp lắm có thể nói ra với nam tử mình ái mộ những lời hèn mọn nhất.
Vương tử điện hạ tự xưng là dịu dàng phong lưu dường như cũng bị sự thương tâm của Tiểu Hồ cơ làm cho xúc động, cuối cùng cũng cúi đầu vỗ nhẹ lên tóc nàng ta, nhẹ nhàng lau nước mắt thay nàng ta.
Tạ Quỳnh véo véo vào bàn tay đang càng lúc càng làm càn của Tạ Trọng Sơn, cúi đầu lên tiếng: “Nàng ấy đáng thương quá.”
Nhưng mà Tạ Trọng Sơn thừa dịp Tạ Quỳnh cầm tay hắn, hắn xoay ngược tay lại giữ cổ tay nàng, bàn tay thoát ra được càng làm càn hơn, nhẹ nhàng vỗ về trên cái bụng Tạ Quỳnh.
Hắn khó chịu thay Tạ Quỳnh: “Đáng thương thì giỏi lắm sao? Ỷ vào mình đáng thương thì có thể cướp nàng đi à?”
Nếu khóc có thể hữu dụng, có thể đổi lấy sự yêu thương của người trong lòng, vậy hắn đã trở thành Mạnh Khương đầu thai rồi. Cần gì phải đợi tới hiện giờ?
∫yeungontinh.com∫
Tạ Quỳnh vẫn luôn theo dõi tình cảnh của hai người trong phòng, Tạ Trọng Sơn vẫn luôn nhìn nàng.
Trong tủ tối tăm, ánh sáng mờ nhạt yếu ớt xuyên qua kẽ hở kia mà đến, nhìn cũng không rõ lắm.
Tạ Trọng Sơn chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng ánh lên từ trên mái tóc Tạ Quỳnh. Nhưng khi chứng kiến một màn trong căn phòng trước ngọn đèn dầu đang sáng kia, hắn không thể nào quên được.
Hắn gặp qua váy và trang sức xinh đẹp của Hồ cơ rồi, cũng biết vòng eo để trần và sự mềm mại trức ngực của Tạ Quỳnh xinh đẹp động lòng người ra sao, nhưng tới bây giờ hắn cũng không nghĩ nàng sẽ mặc quần Hung La trông tươi đẹp đến như thế. Đứng trước mặt hắn, để mặc cho hắn nhìn.
Nàng thật sự xinh đẹp quá mức, hắn cũng thật sự là kẻ không có tiền đồ, chỉ là khi bị nàng xấu hổ trừng mắt liếc nhìn, dưới thân lại bắt đầu cứng lên.
Trong tủ không có nhiều chỗ trống, Tạ Trọng Sơn cẩn thận tránh đi cơ thể Tạ Quỳnh, e sợ phía dưới chạm vào nàng, để lộ sơ hở làm nàng chê cười.
Tạ Quỳnh bỗng nhiên chọc chọc hắn. Trong giọng nói là sự căng thẳng và ngượng ngùng hiếm thấy: “Huynh xem!”
Nước mắt nữ tử vẫn rất là hữu dụng với nam tử.
Tiểu Hồ cơ khóc rấm rứt một trận, La Chu lại dỗ dành một lúc, vẫn không được gì, lại dỗ dành tiếp, khóc rồi lại đưa tới trên giường.
Tấm màn trướng màu ngọc lam ngược lại với những tấm màn hợp hoan đỏ mềm mại, những hoa văn mềm nhẹ được ánh đèn đung đưa, lộ ra Tiểu Hồ cơ đã xõa mái tóc gắn đầy châu ngọc, cởi đi bộ quần áo sang trọng, bên dưới là vương tử điện hạ đang cau mày kinh ngạc.
Uyên ương cái trên giường đang đè lên uyên ương đực, trong tủ còn giấu thêm một đôi uyên ương nữa.
Đôi uyên ương trong tủ kia lại nhìn đến trợn mắt há mồm.
Tạ Quỳnh thì kinh ngạc về sự nhanh nhẹ và dũng mãnh quả cảm của Tiểu Hồ cơ, Tạ Trọng Sơn lại dao động về phán đoán vừa rồi của mình.
Hơi thở đè nén không rõ ràng và tiếng rên rỉ quyến rũ truyền ra từ trong bức màn. Dưới ngọn đèn dầu, trên giường có một bóng người mơ hồ ném quần áo lung tung ra bên ngoài.
Tạ Trọng Sơn nhẹ nhàng khép cửa tủ lại, tựa vào cái bầu bức tranh Hồ Lô, nhỏ giọng khóc nức nở, phía dưới lại thẳng lưng dán lên, không tránh không né, thứ cứng rắn gì đó vừa mới lướt lên tấm lưng trần trụi của Tạ Quỳnh.
“Trùng Nương, làm sao bây giờ?”
Giọng nói khàn khàn của thiếu niên mang theo hơi thở dồn dập, dường như có cả tiếng khóc, nghe vô cùng tủi thân.