*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi Tạ Trọng Sơn ngẩng đầu lên, mặt mũi cũng đã ướt sũng.
Không rõ là bị mồ hôi làm ướt hay là bị Tạ Quỳnh phun nước ra làm ướt.
"Trùng Nương, cánh tay ta đau, đêm nay nàng có thể ở phía trên không?"
Hắn cầu xin rất thành khẩn, đôi môi vừa mới liếm hoa h/u/y/ệt của nàng vẫn còn bóng loáng.
Tạ Quỳnh còn thở gấp, trong đầu có đám mây và pháo hoa đang nổ tung. Không nghĩ ra lý do từ chối, vòng eo đã bị thiếu niên nắm lấy đặt trên háng.
Không phải tay đau sao? Sao còn cử động được thế?"
Nàng tách chân ra, nắm lấy thứ mà mình từng cảm thấy vô cùng đáng sợ kia, nàng ngồi xuống mặc dù giờ vẫn thấy nó xấu xí.
Chờ cửa h/u/y/ệt gần như chướng đầy run rẩy lên một lần nữa, lúc này nàng mới giật mình nhìn về phía cánh tay đang được cho là rất đau của Tạ Trọng Sơn.
Đuôi mắt thiếu niên ửng đỏ, vô cùng thản nhiên thu hồi cánh tay vòng qua eo nàng về, đặt ở bên người.
"Cử động đi, Trùng Nương."
Hắn thở gấp, ánh mắt nhìn vào trước ngực nàng. Nhìn thấy hai luồng thịt mềm mại rung động theo từng động tác của nàng, không nhịn được lại đưa tay lên xoa nắn.
Chỉ sợ lại dụ dỗ nàng rồi.
Tạ Quỳnh cắn răng, nhưng cũng không kịp tức giận, thiếu niên thấy nàng chậm chạp không di chuyển, hắn không chịu nổi sự quyến rũ của cửa h/u/y/ệt ấm áp, bản thân đã thẳng lưng lên kích thích vài cái.
c/ôn th/ị/t ngứa ngáy nhưng lại không đụng đến đúng chỗ, nhưng cũng tê dại làm cho Tạ Quỳnh không nhịn nổi, lúc này lập tức ấn ngực hắn rồi bắt đầu cử động eo.
Bộ ngực thiếu niên rắn chắc, hai tay giang rộng như đại bàn.
Trong tay Tạ Quỳnh có cảm giác ướt. Nàng cúi đầu nhìn, nàng và cả người dưới thân nàng đang ngây ra. Hàng mi dài xinh đẹp hơi nhíu, mũi cao lấm tấm mồ hôi, mắt phượng mang theo
sương mù, còn cố tình thở gấp cười nhìn nàng, ánh mắt nhìn nàng đầy chăm chú, pha đủ cảm giác áp bách.
Nhưng rõ ràng là nàng ở trên, rõ ràng là nàng đã cưỡng ép hắn.
"Ưm... Tiểu Sơn ca ca, vì sao huynh không gọi ra tiếng? Chẳng lẽ là không thích ta?"
Tạ Quỳnh nhíu mày, nhấc mông cao cao, đẩy c/ôn th/ị/t ra khỏi thân thể của mình, chịu đựng sự trống rỗng tạm thời, lên tiếng trêu đùa.
Không có huyệt thịt vây lại, c/ôn th/ị/t của nam tử dán lên cơ thể hai người đang chảy chất lỏng ra một cách dũng mãnh, vừa dữ tợn vừa dâm mĩ, đặt ở cửa h/u/y/ệt cũng không thể cho đi vào.
Tạ Trọng Sơn cười nhạo, híp mắt khiêu khích đầu v* thật mạnh.
Hắn am hiểu chuyện này hơn, cũng mạnh hơn nàng nhiều.
"Trùng Nương, lắc eo nhanh nữa lên. Nàng làm ta thoải mái quá... Ưm... Sao lại kẹp ta như thế? Khó trách người ta nói các cô nương đều là nước. Mau cử động đi, ta cứng đau quá."
Tạ Trọng Sơn há mồm kêu, thuận thế nắm lấy tay Tạ Quỳnh và giao mười ngón với nàng, kéo nàng về phía mình. Nếu nàng không muốn động, vậy hắn sẽ kéo nàng cử động.
Huyệt thịt đột nhiên bị nhồi vào, căng đầy làm cho Tạ Quỳnh choáng váng mặt mày, nhìn khuôn mặt không biết thẹn của thiếu niên mà tức giận đến đỏ mặt.
Thiếu niên thu lại quyền chủ động, dắt tay Tạ Quỳnh đặt lên háng. Vừa đẩy eo, để thịt mềm kẹp c/ôn th/ị/t của hắn thật chặt, vừa há mồm rên rỉ ra tiếng.
"Nàng không phải ta, nếu ngươi là ta. Nên biết phía sau nàng có bao nhiêu sự xinh đẹp... Ưm... Đừng kẹp quá chặt. Ta cũng không muốn bắn ra sớm như thế..."
"Câm miệng!"
Tạ Trọng Sơn thản nhiên như thế, đúng là khiến cho Tạ Quỳnh càng nghe càng thấy không thú vị, nàng chỉ rên rỉ từ từ cong eo lại, nhìn Tạ Trọng Sươn bị động tác chậm rì của nàng tra tấn sự nhẫn nại.
Đương nhiên là nàng đẹp, quả nhiên da mặt hắn cũng dày thật.
Tạ Quỳnh càng động tình, đầu v* lại càng tràn ra nhiều sữa, chất lỏng màu trắng ngà chảy thành hai dòng thật dài ở trước ngực, hai quả cầu tuyết khẽ run rẩy, đó là cảnh đẹp mà không phải ai trên thế giới cũng có thể nhìn thấy.
Tạ Trọng Sơn cực kỳ thèm thuồng, chỉ là thấy Tạ Quỳnh cưỡi hắn rất vui vẻ nên vẫn kiên nhẫn cứng c/ôn th/ị/t, chờ nàng mệt đến cong eo xuống, lại nằm úp xuống trước ngực hắn, lúc này hắn mới xoay người áp đảo nàng, để cho toàn bộ t/inh d/ịch bắn ra tiến vào trong cơ thể nàng.
Những ngôi sao dài vượt qua dải ngân hà, thủy triều xuân tràn ngập dòng sông mùa thu. Khi hơi thở lại quyện vào nhau, đôi phu thê vừa ân ái xong đã chìm vào giấc ngủ say.
Trên đời này có rất nhiều điều viên mãn, sẽ thật tuyệt nếu thời gian có thể dừng lại ở đây.
Nhưng nếu có thể tiếp tục nữa thì cũng rất tốt.