A Châu ngửa đầu, búi tóc đôi trên đầu đã tuột ra.
Nàng giãy dụa liên tục, trong miệng lẩm bẩm: “Chỗ này là Hoa phủ, đương nhiên ta là con của Hoa gia. Còn về chuyện ta tên là gì, liên quan gì đến người? Dù sao ta cũng là nữ nhi, dám hỏi khuê danh của nữ nhi, ngươi có biết xấu hổ hay không?”
Nàng nhăn mặt với tướng quân.
Tướng quân không cười, binh sĩ phía sau đều nở nụ cười.
Một binh sĩ cao to thô thiển ỷ vào mình luôn thân thiết với tướng quân, mở miệng trêu ghẹo.
“Đứa trẻ này nhìn là biết tuổi còn nhỏ, miệng lại sắc nhọn, lá gan cũng lớn. Không hổ là nữ lang quân mà Hoa gia của Quỳnh Châu nuôi dưỡng, chỉ là không giống với những đứa trẻ mà thường dân chúng ta nuôi.”
Những binh lính còn lại đều cười lên đầy vui vẻ.
Tướng quân xách đứa nhỏ quơ quơ giống như đang xách một con khỉ, không nhịn được mà chọc chọc lúm đồng tiền trên má nàng.
“Ngươi không nói cho ta biết tên của ngươi. Vậy ngươi ngã có đau không? Nếu có thể tự mình đi về tìm cha mẹ, ta cũng sẽ không quản ngươi.”
Tướng quân không nói được lời nào tốt, vừa mở miệng đã hỏi tên cha mẹ đứa nhỏ.
A Châu sững sờ, nước mắt rơi không ngừng được, bắt đầu khóc thút thít.
Nước mắt cuốn trôi đi tro bụi trên mặt, tạo ra hai đường da trắng nõn, A Châu đứa tay đi lau, khiến hai má trở thành con mèo.
“Ta… Ta không có cha mẹ. Cha ta đã chết sớm, a nương cũng không thích ta, cũng không muốn ta. Ngươi kêu ta đi đâu tìm cha mẹ?”
Bàn tay lấm lem nước mắt nước mũi và cả tro bụi, gần như muốn kéo lấy áo khoác màu trắng xanh của tướng quân. Tướng quân né tránh, đứa nhỏ lại cắn răng khóc khàn khàn.
“Ngươi né ta! Ngươi cũng ghét bỏ ta! Không thích ta. Ta không cần ngươi giả tạo làm gì. Ngươi buông ta, ta tự mình đi.”
Tướng quân nhìn ánh mắt giàn giụa của nàng, lại nhìn bộ dạng ngửa đầu nén nước mắt. Hắn nghĩ nghĩ rồi vẫn ôm nàng vào trong lòng.
A Châu lăn quan lăn lại ở trong lòng hắn, chùi hết toàn bộ nước mắt nước mũi và cả tro bụi lên áo khoác trắng của tướng quân.
Tướng quân nhíu mày buồn bực.
Không biết là nhà nào mà nuôi dưỡng ra đứa nhỏ nghịch ngợm thế này, bản thân thương tâm khổ sổ thì muốn người khác cũng không được như ý.
Nữ tử sinh ra A Châu đang tìm nàng trong vườn.
Hôm nay mặc dùc bày gia yến với danh nghĩa là Tam nương tìm phu quân cho Hoa phủ, nhưng thật ra đó cũng là đường mưu tìm phú quý cho Hoa gia sau này.
Từ lúc Tân An công chúa bước vào Thôi gia ở Tư Châu, thế đạo càng không yên ổn.
Thôi thị ngang ngược, mưu đồ lại là không phải vị trí thế gia đứng đầu. Hoàng đế còn nhỏ tuổi yếu đuối, thiên tử quyền to nhưng đều bị Thôi gia tóm lấy. Hơn phân nửa triều thần là môn sinh của Thôi Thị, ngay cả hàn lâm ban bố thánh chỉ trong cung cũng họ Thôi, tiểu hoàng môn đưa thánh chỉ ra bên ngoài cung Tam Tư cũng đi học với đệ muội ở Thôi Thị, ngay cả nữ nhi mà hoàng đế thị tẩm cũng là Thôi gia đưa vào.
Một lúc nào đó Đại Ung cũng sẽ rơi vào tay Thôi Thị thôi.
Nhưng mà cũng có thế gia nhìn không nổi, muốn được chia một chút canh. Chúng nhân danh đánh quân Thanh trừ gian nịnh, khởi binh phản Thôi gia. Chiếm hết thế gia các nơi là việc chính, tập hợp hưởng ứng. Vài năm đó, hết đánh rồi đánh, địa giới ở phương Bắc chia ra làm bốn thế lực. Hoàng đế, Chương gia, Thôi Thị là tam gia. Còn lại một là những thị tộc to nhỏ liên minh lại với nhau.
Một mình Hoa thị ở yếu địa Quỳnh Nam, kiểm soát biển Đông là quan trọng. Hào môn cổng cao, tiền tài như nước, tuy rằng có chiêu mộ tư binh nhưng chỉ thủ ở Quỳnh Châu không tiến không lùi. Những thị tốc có tâm tư thay đổi triều đại thì ai không muốn nuốt tươi miếng thịt béo bỏ này?
Thịt tươi cũng có suy nghĩ của mình. Hôm nay bày tiệc anh hùng, cố ý chào mời vài thế lực lâu đời của Hoa gia đến thương nghị đàm phán, lấy được là treo giá, suy nghĩ trả giá cao sẽ thắng.
∫yeungontinh.com∫
Lợi ích của thế tộc, nói ra đó là kế hoạch trăm năm sẽ gia tộc có thể còn được phú thịnh hay không, chỉ là nhưng những việc Thôi gia làm có vẻ đang bóp lấy thế lực của thiên tử thật sự quá mức và thay đổi kì lạ. Tạ Quỳnh âm thầm quan sát, đã từng đề cập đến mẫu thân mình vài lần ở trước mặt lão thái quân trong phủ, còn có ngày xưa hai nhà Tạ Thôi liên minh thân thiết thế nào. Chỉ nghe qua sơ lược một chút, lão thái quân đã ám chỉ nàng, Hoa gia và Thôi gia kết minh cũng không thể, chỉ là nếu trong nhà bày yến tiệc, tới đây đều là khách. Cũng không có chuyện Thôi gia đã phái người đến mà từ chối người ta ở ngoài cửa.
Hôm nay Hoa phủ đông người lộn xộn.
Tạ Quỳnh thấy A Châu chạy đi, chỉ biết nàng muốn đến trong vườn chơi đùa.
Đứa nhỏ này cũng không như thế hai ngày liên tục, Tạ Quỳnh chỉ cho là kiếp này và kiếp trước của mình nợ nàng. Ngày nào A Châu chạy đi, ngày đó nàng lại đi tìm A Châu.
Nàng đi qua bức tường đầy rêu xanh ẩm ướt, bước qua con đường mòn um tùm cây cỏ. Một đường đi một đường hỏi, rốt cuộc cũng biết được nơi đứa nhỏ rơi xuống từ lão bộc quét nhà.
Quỳnh Châu ở gần biển Đông, khí hậu ấm. Cứ tới ba tháng mùa xuân, mặt trời ấm áp khơi dậy mùa xuân.
Tạ Quỳnh lau đi mồ hôi trên trán, đi một lúc là thở hổn hển, cũng không dừng bước, chỉ bước thẳng về phía con đường cây cỏ ở chỗ sâu.
Lúc này gió xuân thổi lồng lộng, hạc trắng lướt nước, sau bụi hoa màu đỏ bỗng nhiên có tiếng người.