*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tạ Quỳnh rất tức giận, trên má hiện lên một mảng ửng đỏ, trong đầu ong ong một tiếng.
Lâu lắm rồi không bị vuốt ve khiêu khích như thế, cơ thể lập tức mềm nhũn như muốn nổi trên mặt nước. Nàng cắn răng, nhìn thấy đôi mắt sáng rực trong suốt của nam tử, nàng nhẫn nhịn, vẫn nhẹ nhàng nói cho hắn nghe.
"Ta... Ta tự mình bóp ra. Khi mang thai A Châu thì hơi vất vả một chút, đêm nào cũng căng cứng, nhưng mà khi đó ta không chịu nổi, chỉ muốn né tránh Chương gia. Cũng may tuy rằng huynh không còn nhưng số ngân lượng còn lại cũng không ít. Ta sợ lỡ huynh không... Trở về tìm ta lại tìm không thấy, cũng không dám chạy tới Liêu Châu, chỉ loanh quanh trốn tránh trên núi. Đợi huynh một tháng, đường núi xanh hơn, Chương gia lại tới lục soát núi, không còn cách nào, ta chỉ có thể chạy trốn tới Thanh Châu. Thuê một chiếc thuyền, theo Chương Hà tới Thanh Châu. Sau đó ta lại sinh ra A Châu ở Thanh Châu, khi
đó đêm nào nàng cũng khóc nháo, chỉ có thể viết thư cho ngoại tổ mẫu, nhờ nàng đến Thanh Châu đón ta.
Bàn tay Tạ Trọng Sơn đã dừng lại, hắn khẽ ừ một tiếng, trong mắt có ánh nước.
Lúc này Tạ Quỳnh kể lại nghe rất nhẹ nhàng bâng quơ, hắn lại đoán ra lúc đó nàng đã chờ đến đau lòng vất vả như thế nào. Hắn vùi đầu vào trong mái tóc mềm của nàng, ngửi mùi hương của nàng.
"Thật ra trước đó cũng tốt, chỉ là sau khi trở về Hoa phủ xong, có nhũ mẫu thị nữ chăm sóc A Châu giúp ta. Cả ngày ta không làm gì, ban đêm sữa lại căng đầy, chỉ có thể tự mình vắt ra."
Tạ Quỳnh hơi ngượng ngùng. Khi đó nàng mà nhắm mắt là sẽ nghĩ đến hắn, trong ngực vừa buồn vừa đau, bản thân đã vắt sữa ra rồi cũng không có gì, chỉ là Tạ Trọng Sơn không lên tiếng nên nàng nghĩ hắn đang cười anfng.
"Tạ Trọng Sơn..."
Nàng đẩy hắn, nam tử ngẩng đầu, trong mắt hơi gợn sóng, đã có ánh nước lấp lánh hiện lên.
Tạ Quỳnh ngây người: "Ai, huynh còn khóc cái gì? Hiện giờ đã làm tướng quân, sao còn không bằng lúc trước thế hả? Nếu như bị người khác biết thì sao còn mang binh đánh giặc được nữa?" Nàng càng lạnh nhạt thì cổ họng Tạ Trọng Sơn càng chua xót, nhìn vào ánh mắt nàng, rồi không nhìn nổi nữa, chỉ còn biết ôm nàng vào trong lòng mình."
"Hôm nay ta nên giết Chương Ngôn Chi. Ngày mai ta phải đi giết hắn. Ta không bao giờ nghe lời nàng nữa..."
Hắn không bao giờ muốn rời khỏi nàng nữa, cho dù nàng nói cái gì mà không muốn nhìn thấy hắn, hắn cũng sẽ bám chặt theo nàng, sẽ không ngu ngốc phỏng đoán lung tung suy nghĩ của nàng, để nàng cô đơn một mình nữa.
Trước mắt Tạ Quỳnh là một mảng đen rầu rĩ, nam tử trên đỉnh đầu lại đã nghẹn ngào rồi, nước mắt rơi vào trong tóc nàng, lạnh lẽo ướt át. Nàng chui ra khỏi lồng ngực hắn, nhìn thấy một nam tử đã là tướng quân khóc lóc chật vật không chịu nổi.
Tạ Trọng Sơn suy nghĩ, đỏ mắt suy nghĩ: "Lúc sinh A Châu có đau không?"
Thật ra hắn biết, sao có thể không đau được? Hắn không ở bên cạnh nàng, nàng phải tự mình làm hết mọi thứ, đi qua quỷ môn qua ngay cả khi không có một người chờ ở ngoài phòng, sao nàng có thể không đau được?
Tạ Quỳnh cười dịu dàng, lắc đầu, nam tử trước mặt càng rơi nước mắt nhiều ơn, quả thật còn khóc ngon lành hơn cả nàng.
Nàng thở dài, hơi đau đầu, không muốn lừa hắn: "Được rồi, thật ra thì hơi đau, nhưng A Châu ngoan lắm, không gây chuyện gì, đi nhanh cũng nhanh."
Tạ Trọng Sơn nằm thẳng úp sấp đi xuống, chôn mặt vào trong cổ nàng, lưng run từng đợt, có lẽ là vì đau lòng, nước mắt chảy đến giữa cổ nàng, rất ngứa.
Tạ Quỳnh bắt đầu đau đầu, có lẽ bản lĩnh nói khóc là có thể rơi nước mắt của A Châu không phải di truyền từ nàng đâu.
Chỉ là khi A Châu khóc quậy, gào lên nói mình muốn cái gì đó, nàng chỉ cần lấy thứ nàng ấy muốn rồi dỗ dành thì nàng ấy sẽ không khóc nữa.
Nhưng còn Tạ Trọng Sơn thì sao? Hắn muốn cái gì? Hoặc là nói hắn thích cái gì?
Tạ Quỳnh suy nghĩ, lắc lắc Tạ Trọng Sơn.
"Hiện tại ta có huynh, lúc căng sữa thì huynh có thể hút ra giúp ta. Hiện tại ta còn hơi căng, huynh liếm giúp ta đi được không?"
Nàng lôi kéo tay hắn bỏ lên lại trên ngực, xoa nắn vài cái, lưng của nam tử không còn run nữa, nhưng vẫn còn nước mắt rơi vào cổ nàng.
Tạ Quỳnh tiếp tục dùng giọng điệu dỗ dành trẻ nhỏ, giọng nói êm ái: "Thật ra ở Hoa phủ, lúc ta vắt sữa vào ban đêm, ta luôn nghĩ đến huynh, nghĩ đến lúc chúng ta thân mật trước kia, có khi ta cũng sẽ tự mình xoa vú, nghĩ đến huynh rồi tiết ra. Bây giờ huynh đã đến rồi, có thể liếm giúp ta không?"
Nàng nhớ là hắn rất thích ghé vào trong ngực nàng liếm giúp nàng, nếu hắn còn khóc nữa thì thật sự không còn cách nào cả.