*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Tạ Trọng Sơn! Ngươi có còn biết xấu hổ là gì không? Chỗ này cũng không phải là nhà của chúng ta, đây là... đây là quý phủ của Thôi Lãnh. Ngươi đừng lộn xộn!"
Tạ Quỳnh hít sâu rồi hạ giọng, bàn tay đang chạy dài trên cơ thể nàng kia và cơ thể nam tử đang ở gần nàng chỉ trong gang tấc, giống đang bắt đầu trừng phạt và tra tấn nàng.
Hơn nữa lúc nhắc tới Thôi Lãnh, đừng nói là bàn tay của Tạ Trọng Sơn nhào nặn đã dùng sức hơn nhiều, ngay cả sự hoang đường và thẹn thùng trong lòng nàng cũng đã bị phóng đại lớn hơn gấp trăm ngàn lần, kéo dài thành sự kích thích khi yêu đương vụng trộm, nơi bị Tạ Trọng Sơn trêu chọc càng lúc càng không thích hợp.
Tạ Trọng Sơn không thích Thôi Lãnh, lại càng không thích Tạ Quỳnh nhắc tới Thôi Lãnh vào lúc này. Nhưng hai từ "chúng ta" phát ra từ miệng Tạ Quỳnh rõ ràng khác nhau khi nói với Thôi Lãnh, nghe lại thấy vừa lòng hắn đến kỳ lạ.
"Trước mặt người khác nàng đều trực tiếp gọi ta là Tạ Trọng Sơn, lại đi gọi hắn là "A Lãnh". Nàng còn không thèm gọi ta một tiếng "Tiểu Sơn ca ca" trước mặt người khác."
Hắn vẫn sờ soạng trên người nàng, dường như Tạ Quỳnh cũng không chống cự khi hắn sờ soạng vào trong quần lót của nàng. Hắn trực tiếp
chạm vào da thịt trên bộ ngực to mà hắn đã liếm qua bao nhiêu lần
cũng vẫn chưa chán kia. Sữa tươi phía trên chảy ra từ từ dính vào đầu ngón tay hắn, nhầy dính nhưng hắn vẫn không nỡ buông tha.
Bởi vì Tạ Trọng Sơn rất hiểu Tạ Quỳnh, rất hiểu nàng không có cách nào từ chối hắn khi hắn tỏ ra đáng thương. Thế nên hắn tiếp tục giả vờ đáng thương, nên vì bản thân tranh thủ được càng nhiều chỗ tốt hơn.
"Ngươi đủ rồi đấy! Chuyện này sao có thể so sánh với nhau được? Ta với hắn... Ta với ngươi, không giống nhau. Ta gọi hắn như vậy chỉ là vì phần tình cảm giữa chúng ta cùng nhau lớn lên..."
Ít nhất Thôi Lãnh chưa từng làm ra việc suồng sã với nàng như thế. Lại còn bảo nàng gọi hắn là "Tiểu Sơn ca ca" trước mặt người ngoài, sao có thể gọi ra miệng được.
Tạ Quỳnh sợ thị nữ gác đêm bên ngoài phát hiện ra nàng đang không chịu nổi trong trướng, hạ nhẫn tâm muốn đẩy Tạ Trọng Sơn ra. Nhưng Tạ Trọng Sơn lại càng dính sát vào nàng hơn.
"Tình cảm?"
Giọng nói của Tạ Trọng Sơn trầm hơn, bàn tay nắm lấy hai bên vú cao ngất của nàng cũng dừng lại. Ánh mắt hắn nhìn nàng trong đêm tối dường như có một ngọn lửa, lại trông giống như một hồ nước.
"Rốt cuộc là hắn gặp nàng trước hay ta gặp nàng trước? Cho dù có xét về phần tình cảm cùng lớn lên kia, cũng là ta với nàng thân thiết hơn. Trùng Nương, chẳng lẽ nàng không có một chút lương tâm nào sao? Rõ
ràng lúc ta còn ở Tuần Dương cũng đã kết bạn với nàng, hay là nàng
cũng khinh thường ta, cảm thấy ta chỉ là một tên thấp kém, không thể so sánh với một lang quân Thôi gia như hắn?
Càng nói thì giọng của Tạ Trọng Sơn càng thấp đi, giống bản thân cũng hiểu được những điều đó thật sự khó có thể mở miệng, khó khăn đến mức làm hắn cảm thấy tủi thân.
"Không phải_ "
Tạ Quỳnh vội vàng dỗ hắn.
Có lẽ từ trước đó nàng đã cảm thấy vậy, nhưng hiện tại Hiện tại Tạ Trọng Sơn có vị trí gì trong lòng nàng, nàng cũng không biết rõ được, có lẽ là thấp hơn Thôi Lãnh, cũng có lẽ cao hơn Thôi Lãnh, cũng có thể là một vị trí đặc biệt mà không ai có thể so sánh với hắn.
Tình huống đảo ngược, suy nghĩ trên chiếc giường là một thế giới khác.
Tạ Trọng Sơn liếm liếm khóe môi, bàn tay được lợi vẫn đang án binh bất động, Tạ Quỳnh bị nhốt trong màn đêm đen tối dưới ánh trăng mờ ảo chỉ thuộc về duy nhất một mình hắn. Hắn tiếp tục yêu chiều nàng với giọng nói cực thấp.
"Không phải? Thì phải là nói trong lòng nàng có ta, đúng không?" "Đúng! Có ngươi."
Mặc dù Tạ Trọng Sơn không nhìn thấy nhưng Tạ Quỳnh vẫn liên tục gật đầu, sự áy náy lúc ban ngày lại dâng lên, những sự chán ghét với Tạ
Trọng Sơn lúc còn non trẻ chưa hiểu chuyện đã khiến cho nàng rơi xuống thế hạ phong, cam tâm chịu đựng hắn giày vò.
"Vậy... Là nàng nói, dạy dỗ ta là chuyện của nàng, ta muốn bây giờ nàng hãy dạy dỗ ta "thật tốt" đi, nàng có chịu không?"
Tạ Trọng Sơn tiến gần đến không thể gần hơn, giống như đã muốn cắn lên lỗ tai Tạ Quỳnh, lời nói ra có thể chui vào trong lòng nàng.
"..."
Tạ Quỳnh chỉ có thể lén mắng trong lòng một tiếng "Đồ thấp hèn".