*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tạ Quỳnh dừng động tác lại, ánh mắt nhìn về phía Tạ Trọng Sơn cũng không còn kiều mỵ, chỉ còn kinh ngạc.
Mồ hôi trên trán Tạ Trọng Sơn chậm rãi nhỏ xuống, bàn tay vỗ về cơ thể nàng vẫn nóng bỏng như cũ, dục vọng trong mắt vẫn còn nồng cháy chưa tan đi, dường như hắn đã không nghe được gì nữa, có nghe cũng không nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa.
"Trùng Nương..."
Hắn vẫn chưa hết hy vọng, còn vọng tưởng muốn chen vào cơ thể nàng. Xem ra là dục vọng đã mê hoặc tâm trí hắn rồi!
Cơ thể Tạ Quỳnh nghiêng qua, làm cho c/ôn th/ị/t cứng rắn thẳng tắp kia cọ xát qua bên ngoài hoa huyệt ướt đẫm của nàng, khiến cả hai người cùng rên rỉ.
Nàng khàn giọng, nhỏ giọng thúc giục hắn, giọng nói đã không còn bình thường.
"Đi ra ngoài, ngươi đi mau."
"Trùng Nương? Có tỉnh chưa? Ta là a tỷ đây."
Giọng nói của Tạ Chương ngoài cửa bị gió thổi tan, nghe có hơi mờ ảo sụt sịt.
Tạ Trọng Sơn nghiêm mặt lại, hạ thân cứng lên đối diện với Tạ Quỳnh.
Đôi mắt phượng muốn bao nhiêu u oán có bấy nhiêu u oán. Lông mày nhíu lại thành một đường, hơi thở hổn hển còn chưa bình ổn đã bị hoàn cảnh đánh gãy, nhịn đến nỗi khóe mắt đều hơi đỏ lên rồi. Tạ Quỳnh trừng lại, bàn tay vừa còn bám trên vai hắn giờ đã đẩy ngực hắn ra, chỉ ước gì đêm nay hắn chưa từng tới đây.
"Ngươi nhanh lên! Nếu không nghe lời, xem về sau còn ai để ý ngươi không!"
Tạ Trọng Sơn rủa thầm trong lòng, không tình nguyện cuống quít choàng áo đứng dậy, lại nhặt quần áo ở bốn phía mặt đất lên, muốn đi theo con đường lúc mình đến, mở cửa sổ ra chạy.
"Từ từ, hài của ngươi!"
Tạ Quỳnh xõa tóc đen đứng lên, quần lót và nội sam lộn xộn chỉ
còn mặc một nửa. Chúng xộc xệch trên đầu vai, làm lộ ra phần cánh tay và cổ trắng trơn bóng loáng như tuyết, dấu hôn do thiếu
niên vừa mới để lại trên người nàng vẫn còn chưa tan, nếu liếc qua còn có thể nhìn thấy vẻ xuân sắc tràn trề được nàng che đậy dưới quần áo. Ngay cả trong màn cũng còn nồng mùi hương và mùi sữa.
Tạ Trọng Sơn cắn răng quay đầu lại, không cam lòng phải cứ thế rời đi. Nhanh đi đến nhận lấy đôi hài từ tay Tạ Quỳnh, lại xoay người cướp một nụ hôn từ nàng.
Vòng eo nhỏ gầy của thiếu niên cong xuống, bàn tay từ khoảng không đi ra đặt sau đầu Tạ Quỳnh, hơi thở nóng rực đổ ập xuống đầu và mặt nàng, sau đó áp mạnh lưỡi lên môi nàng, vuốt phẳng, liếm mút, cọ xát... Yêu đến tận xương tủy, không thể nào khắc chế được. Nhưng hắn vẫn nhịn được, hoặc là nhịn đến ngày không cần nhịn nữa, hoặc là nhịn đến ngày không thể nhịn được nữa.
Vừa hôn như chuồn chuồn lướt nước, Tạ Trọng Sơn mới cam tâm một chút. Hắn nhìn Tạ Quỳnh với ánh mắt u oán, ôm một đống quần áo của mình rồi bỏ chạy đi.
"Trùng Nương?"
Người ngoài cửa không biết đã gõ bao nhiêu tiếng rồi, cũng không biết đã đợi bao lâu, dường như quyết tâm phải tâm sự với Tạ Quỳnh vào ban đêm.
Tạ Quỳnh không dám kéo dài nữa, ổn định tinh thần, cuống quít mặc quần áo vào, vừa thấp giọng lên tiếng đáp lại, vừa đi ra phía ngoài cửa.
"A tỷ. Làm sao vậy?" Tạ Quỳnh mở cửa.
Tạ Chương một mình đi đến, mặc áo lông chồn màu bạc, trong tay cầm đèn Lưu Ly Cung. Mặt mày càng hiện lên vẻ trắng trẻo và thanh khiết, ở dưới ánh trăng lại càng chói mắt, khiến cho Tạ Quỳnh nghĩ rằng người trước mắt sắp biến thành tiên rồi.
"Sao lại ngủ mê như vậy? Có biết tỷ chờ muội bao lâu rồi không?"
Tạ Chương nâng tay lên vuốt thẳng ngọn tóc vểnh ra trong gió xuân se lạnh, chỉ dịu dàng mỉm cười với Tạ Quỳnh.
Ngọn đèn dầu yếu ớt, đung đưa liên tục, chiếu lên ý xuân dạt dào ở trên mặt Tạ Quỳnh.
Đôi mắt hoa đào của muội muội nhỏ tuổi sáng ngời sóng nước, đôi má ửng hồng, thiếu nữ còn mang nét trẻ con và nét xuân mơ hồ trên mặt giờ chỉ còn lại sự mềm mại, không còn thấy những sự kiêu ngạo không chịu bị phục tùng ở ngày xưa nữa.
Đúng là một nữ nhi còn hoài xuân.
Tạ Chương là người từng trải, khi quan sát vài lần trên người Tạ Quỳnh, trong lòng là đã nắm được rõ. Nhưng trên mặt không hiện rõ điều gì, dẫn Tạ Quỳnh vào nhà, lại ấn nàng quay về trên giường.
"Muội cứ nằm đi, a tỷ cũng chỉ là muốn đến nói vài câu với muội thôi.
Tạ Chương nhìn vẻ mặt vừa hân hoan vừa bất an của Tạ Quỳnh, chỉ nhẹ nhàng tiếp tục nói: "Tạ Trọng Sơn đối xử với muội tốt lắm, có phải không? Muội cũng thích hắn. Ban ngày đã muốn nói với ta, muội muốn gả cho hắn à?"
"A tỷ!"
Trên mặt Tạ Quỳnh trắng đỏ một mảnh, còn tưởng rằng sự hoang đường tối nay bị Tạ Chương phát hiện ra thì sẽ xử lý nàng.
Nhưng phụ nhân yếu ớt chỉ gõ gõ cái trán nàng, giống như đang trấn an như trước kia.
"Muội thích hắn, hắn đối xử tốt với nàng, đây là một chuyện vô cùng tốt. Nhưng đừng phá hủy giới hạn chừng mực trong việc nam nữ, làm ra chuyện gièm pha để người ta biết, phá hủy thanh danh của muội."
Tạ Chương càng nói càng nhẹ, sự sầu muộn giữa mày tan đi, dường như lại nghĩ tới điều gì đó, giọng điệu chậm rãi: "Nếu hắn thích muội, vậy muội làm hắn sớm ngày cưới muội đi, muội đi theo hắn đến vùng biên cương. Đứa nhỏ kia vừa có bản lĩnh vừa có chí khí, sẽ một lòng đối xử tốt với muội, không để muội chịu tủi thân."