Chương 30: Cha vợ hờ (2)
Cả ngày bị người ta gọi là gia gia, thái gia gia, Dương Chính Sơn đều cảm thấy mình đã già lắm rồi.
Bây giờ cuối cùng cũng có người để hắn gọi là cha, hắn đột nhiên cảm thấy mình trẻ ra không ít.
Lục Tùng Hạc là một ông lão nghiêm khắc, không cười không nói, chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, rồi ngồi vào vị trí chính giữa phòng khách.
"Con đến đây làm gì?"
Giọng điệu không mặn không nhạt khiến Dương Chính Sơn có cảm giác như bị người ta đẩy ra xa ngàn dặm.
Nhưng Dương Chính Sơn không hề phản cảm hay tức giận, vì hắn biết Lục Tùng Hạc đối xử với hắn như vậy là bình thường.
Thật ra Lục Tùng Hạc rất thương nữ nhi của mình, trước đây Lục Tùng Hạc thường xuyên trợ cấp cho Dương gia, đồ ăn, quần áo, bất cứ thứ gì Lục gia có thì đều sẽ gửi một ít sang Dương gia.
Tất nhiên, hắn chỉ thương nữ nhi của mình, còn với tên con rể này thì trong lòng hắn chỉ toàn oán hận và bất mãn.
Hôn sự của Dương Chính Sơn được định trước khi hắn nhập ngũ, lúc đó hắn là một thiếu niên võ sĩ thiên tư trác tuyệt, Lục Tùng Hạc đương nhiên vui mừng khi có một chàng rể như vậy.
Nhưng sau này khi hắn trở về thành thân, thân thể không tốt, mấu chốt là còn nghèo, Lục Tùng Hạc liền có chút không vui.
Không phải Lục Tùng Hạc chê nghèo yêu giàu, hắn chỉ không muốn nữ nhi mình phải chịu khổ.
Nhưng hôn ước đã định, cho dù hắn không muốn thì cũng chỉ có thể gả nữ nhi đi.
Về sau, cuộc sống của Dương gia càng ngày càng khổ, Lục Tùng Hạc cũng càng ngày càng bất mãn với hắn.
Nữ nhi phải chịu khổ, chính là vì tên con rể này vô dụng, Lục Tùng Hạc có thể đối xử tốt với hắn mới là lạ.
Một năm trước, nữ nhi qua đời, Lục Tùng Hạc đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, điều này khiến nỗi oán hận trong lòng hắn càng lớn, hôm nay hắn chịu gặp Dương Chính Sơn đã coi như độ lượng lắm rồi.
"Cha, Yên Nhi làm cho cha và mẹ hai áo bông! Cha thử xem có vừa không!" Dương Chính Sơn mở gói đồ, lấy áo bông bên trong ra.
Lục Tùng Hạc nhìn cái áo bông, vẻ mặt không vui cũng dịu đi không ít.
Tay nghề may vá của Dương Vân Yên là học từ vợ hắn, thói quen khâu vá đều giống hệt vợ hắn, ngay cả việc vợ hắn thích thêu lá trúc trên áo, Dương Vân Yên cũng học theo.
Sờ chiếc lá trúc thêu trên áo bông, Lục Tùng Hạc khẽ thở dài: "Các con có lòng rồi!"
Lục Tùng Hạc trách hắn không chăm sóc tốt cho nữ nhi của mình nhưng cũng hiểu hắn không còn cách nào khác, dù sao hắn cũng bị ám thương hành hạ, có lòng mà không có sức.
Muốn trách thì trách lúc đầu Lục Tùng Hạc không hạ mình hủy bỏ cuộc hôn nhân này.
Hắn không hài lòng với tên con rể Dương Chính Sơn này nhưng cũng không thực sự oán hận Dương Chính Sơn.
Thật ra cuộc sống của phu thê Dương Chính Sơn tuy nghèo khổ nhưng tình cảm của hai người rất tốt, bên nhau hai mươi năm, ngoài việc thỉnh thoảng cãi nhau, chưa từng có mâu thuẫn lớn nào.
"Đây là việc bọn con nên làm!" Dương Chính Sơn giúp Lục Tùng Hạc mặc áo bông.
Kích thước rất vừa vặn, mặc dù vải chỉ là vải bông bình thường nhưng được may vá rất cẩn thận, rõ ràng Dương Vân Yên đã rất dụng tâm.
"Nghe nói vết thương của con đã lành rồi?" Lục Tùng Hạc hỏi như không có chuyện gì.
"Vâng, đã lành rồi, chỉ là..." Dương Chính Sơn lộ ra vẻ mặt đau khổ.
Đây không phải là hắn giả vờ, hắn thực sự cảm thấy đau khổ, chỉ là nguyên nhân đau khổ không phải là vợ của hắn.
Hắn vốn là một thanh niên khỏe mạnh, đến thế giới này làm gia gia, sức khỏe tốt thì có ích gì? Không còn là cơ thể trẻ trung của hắn nữa.
Nghĩ đến việc mình không hiểu sao lại già đi mười tuổi, nỗi khổ trong lòng hắn như ăn phải hoàng liên.
Nhưng hắn đã đến thế giới này được một tháng rưỡi rồi, những nỗi khổ này thật ra hắn đã chấp nhận, chỉ là khi đối mặt với người cha vợ hờ của mình, hắn cũng phải thể hiện một chút nỗi buồn vì người vợ đã khuất.
"Thôi, là Thanh Nhi không có phúc, con còn có con cái, sau này phải chăm sóc tốt cho chúng!" Lục Tùng Hạc thấy hắn đau khổ như vậy, nỗi bất mãn trong lòng cũng tiêu tan không ít, ngược lại còn an ủi hắn.
Dương Chính Sơn thở phào nhẹ nhõm nhưng trên mặt vẫn mang vẻ buồn bã nhàn nhạt.
Ta khổ quá mà!
Ôi, nghĩ đến những ngày tháng tiêu sái trước đây của mình, trái tim này của ta đau đến chảy cả nước mắt.
Nghĩ lại năm xưa, ta cũng là một con rồng xanh nhỏ trong quán bar nhưng giờ ta vừa làm cha, vừa làm gia gia, ôi, không còn tung hoành được nữa rồi.
Đột nhiên nhớ lại những ngày tháng vui vẻ đó, hốc mắt Dương Chính Sơn đỏ hoe.
Hắn rất nhớ những dáng người yêu kiều dưới ánh đèn đỏ rực, rất nhớ những đôi chân dài miên man trên phố, rất nhớ những bàn tay ấm áp trong phòng tắm.
Thấy hắn như vậy, lòng Lục Tùng Hạc mềm đi.
Than ôi, Chính Sơn cũng là người rất thâm tình! Lục Tùng Hạc đã hiểu lầm, thật ra cũng không hẳn là hiểu lầm, Dương Chính Sơn đúng là người rất có tình, chỉ là đối tượng hắn có tình là những ngày tháng vui vẻ.