Chương 33: Đúng vậy, con là được nhặt về đấy (2)
Dương gia và Lục gia là họ hàng thân thiết, nếu như là họ hàng thì đương nhiên phải thân thiết một chút, lễ thượng vãng lai, giúp đỡ lẫn nhau, đó mới là họ hàng.
Từ huyện An Ninh đến phủ thành Tĩnh An khoảng hơn hai trăm dặm, chưa nói đến nguy hiểm, chỉ nói đến điều kiện giao thông ở đây, quãng đường hơn hai trăm dặm ít nhất cũng phải đi ba bốn ngày, nếu không có người giúp đỡ thì con đường này thực sự khó đi.
Thật ra Dương Chính Sơn cũng muốn theo đến phủ thành xem thử nhưng nghĩ đến kỳ thi viện còn nửa năm nữa, bây giờ hắn cũng không tiện quyết định.
Nếu đến lúc đó thích hợp, hắn sẽ đích thân đi một chuyến, nếu hắn không có thời gian thì để Dương Minh Thành đi theo.
"Vậy ta không khách sáo nữa, đến lúc đó làm phiền Minh Thành đi theo một chuyến!" Lục Chiêu Kỳ cũng không từ chối nữa, nhận ý tốt của Dương Chính Sơn.
Tiếp đó giọng hắn chuyển hướng, nói: "Về chuyện làm quan, cha đã nói với ta rồi."
"Đệ giết được Lưu mặt sẹo, La đại nhân rất vui mừng, vì thế ngài ấy còn triệu kiến riêng ta để hỏi thăm tình hình của đệ."
"Nhưng nếu đệ muốn mưu cầu một chức quan thì tạm thời e là không có cơ hội, huyện nha chỉ có vài người có chức quan có phẩm cấp, một củ cải một cái hố, bây giờ không có ai lui xuống, đệ cũng không có cơ hội vào."
"Nếu đệ chỉ muốn làm việc ở huyện nha thì hẳn không khó, ba ban nha dịch, dịch thừa mã binh, ta đều có thể giúp đệ giành được một vị trí khá tốt!"
Không phải hắn không muốn giúp Dương Chính Sơn, mà là hắn thực sự không có cách nào.
Hắn chỉ là một điển lại, thậm chí còn không có phẩm cấp, làm sao có thể giúp Dương Chính Sơn mưu cầu một chức quan? Dương Chính Sơn nghe vậy có chút thất vọng nhưng sự thất vọng của hắn nhanh chóng biến mất: "Không được thì thôi, còn nha dịch gì đó, ta cũng không thèm."
Hắn muốn chức quan có phẩm cấp, chứ không phải những chức vụ ‘bất nhập lưu’ đó (Thời Minh, Thanh: chức vụ chia làm 9 phẩm 18 cấp; không đến cửu phẩm gọi là “bất nhập lưu”).
Chức vụ bất nhập lưu, mặc dù có thể mang lại cho hắn một chút quyền lực và thu nhập nhỏ nhoi nhưng cũng hạn chế sự tự do của hắn.
Thay vì lãng phí thời gian vào đó, còn không bằng ở lại Dương gia thôn nâng cao thực lực của bản thân, bồi dưỡng con cháu trong nhà, chờ thời cơ.
Hắn tin rằng chỉ cần thực lực của hắn đủ mạnh, con cháu trong nhà đủ xuất sắc thì tương lai nhất định sẽ có cơ hội xuất đầu lộ diện.
"Đệ cũng đừng quá thất vọng, hiện tại đệ đã được La đại nhân ghi nhớ, bất cứ lúc nào cũng có thể được La đại nhân trọng dụng." Lục Chiêu Kỳ an ủi.
Lời hắn nói không sai, La Cẩm quả thực đã nhớ đến Dương Chính Sơn nhưng La Cẩm có giúp Dương Chính Sơn sắp xếp một chức quan hay không thì phải xem La Cẩm có thực sự coi trọng Dương Chính Sơn đến mức nào.
Từ việc La Cẩm không triệu kiến Dương Chính Sơn có thể thấy, thật ra hắn đối với Dương Chính Sơn không phải rất coi trọng, chỉ vì cái chết của Lưu mặt sẹo nên mới chú ý đến Dương Chính Sơn mà thôi.
Đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý, Dương Chính Sơn là võ giả nhưng trong mắt La Cẩm, hắn chỉ là một thường dân, không đáng để một vị đại nhân luôn ghi nhớ trong lòng.
"Cha, thật sự có ba trăm lượng bạc thưởng ư?"
Dương Chính Sơn vừa tiễn Lục Chiêu Kỳ đi thì Vương thị và Lý thị đã chạy đến.
Vương thị mập mạp nhìn tờ ngân phiếu trong tay Dương Chính Sơn mà cười ngây ngô, ngân phiếu ư, đó chính là ngân phiếu, từ bé đến giờ nàng mới thấy ngân phiếu lần đầu.
Lý thị cũng nhìn chằm chằm vào tờ ngân phiếu đó, ánh mắt tham lam không hề che giấu.
Tham lam thật ra rất bình thường, Vương thị và Lý thị đều xuất thân từ nông hộ bình thường, đều là thôn phụ từng trải qua những ngày tháng cơ cực, bỗng nhiên nhìn thấy một số tiền lớn như vậy, nếu không tham lam mới là chuyện lạ.
Không chỉ có họ, ngay cả Dương Minh Hạo cũng chạy đến: "Cha, cho con xem ngân phiếu chút đi."
"Cút sang một bên, số bạc này là của lão tử, không liên quan đến con!" Dương Chính Sơn nói không chút khách khí.
Mẹ kiếp, bạc là do ta vất vả kiếm được, mấy đứa con bất hiếu các ngươi lại dám nhòm ngó.
"Cha, cho con xem đi, con chỉ xem một chút thôi, con còn chưa từng thấy ngân phiếu!" Dương Minh Hạo nói với vẻ sốt ruột.
Thấy hắn sốt ruột như vậy, Dương Chính Sơn lại càng không cho hắn xem.
"Muốn xem à?"
"Vâng vâng~~" Dương Minh Hạo gật đầu như gà mổ thóc.
"Tự kiếm mà xem!" Dương Chính Sơn nhét ngân phiếu vào trong lòng ngực.
Nhìn tờ ngân phiếu biến mất trong lòng ngực Dương Chính Sơn, Dương Minh Hạo chu môi, đầy vẻ thất vọng và buồn bã.
"Cha, cha không thương con nữa rồi, hu hu..."
Dương Chính Sơn: "..."
Thương cái đầu ngươi ấy! Lão tử không phải cha ngươi.
Nhìn thấy bộ dạng sắp khóc của hắn, Dương Chính Sơn thấy thật khó chịu nhưng nghĩ đến tiểu tử này mới mười bốn tuổi, vẫn chỉ là một hài tử, hắn lại lấy tờ ngân phiếu ra, nói: "Chỉ được xem thôi, đừng xé rách!"