Giang Hồ Này Vì Ta Mà Trở Nên Kỳ Quái (Bản Dịch)

Chương 10 Địch tập kích!!

Bắc Man.

Mười vạn đại quân tràn ngập túc sát chi khí, ở trong gió tuyết sẵn sàng đón địch.

Mùa này là một mùa không nên đánh trận, mùa đông khắc nghiệt, lương thực khan hiếm, tuyết lớn phong tỏa đường.

Vốn vào thời điểm này, người Bắc Man cũng giống bách tính Đại Chu, đều ở trong nhà ăn mừng năm mới.

Thế nhưng hôm nay lại khác biệt, các tộc nhân đều cống hiện lương thực mùa đông, dùng để nuôi dưỡng đại quân mười vạn người này, có thể nói, người Bắc Man đều ký thác toàn bộ hy vọng lên mười vạn đại quân này.

Nguyên soái của Bắc Man, Tháp Cổ Thác Nhĩ.

Nhìn mười vạn binh sĩ dưới trướng, cùng với đám đông không nhìn thấy điểm cuối.

Nhân tộc của bọn họ đang chờ tin khải hoàn của mười vạn đại quân, nếu như bọn họ thất bại, thì sẽ có rất nhiều người không chịu nổi mùa đông giá rét này.

Nhưng nếu họ thành công, người dân của bọn họ cũng có thể giống như bách tính Đại Chu, không phải chịu đựng cái lạnh và sự xâm nhập của dã thú, không phải chịu đói và lạnh.

Hiện tại bọn họ đang chờ.

Chờ đợi Đại Chu đón năm mới đến nửa đêm, đó là thời khắc buông lỏng nhất.

……

Hoàng đô Đại Chu, hoàng đế mở tiệc chiêu đãi quần thần.

Các vị hoàng tử đều có mặt.

Tứ hoàng tử Lý Minh Thụy bưng chén rượu, nhìn đám quan viên đi theo Lý Minh Chiến.

Khóe miệng bất giác toát ra ý cười.

Những quan viên này đặt tâm tư lên Nhị ca, hắn cũng hiểu được, Nhị ca chinh chiến ở biên cương, tay cầm binh quyền, có thể nói tương lai trong cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đối phương chiếm ưu thế cực lớn, do đó đám người kia mới sớm tối tạo ra quan hệ.

Công phó tá vua, ai mà không muốn chứ?

Qua đêm nay, nhị ca sẽ không thể ở lại hoàng đô nữa…

Trấn Bắc Quan.

Hùng quan đứng đầu của Đại Chu, vô số lần ngăn cản Bắc Man xâm lược.

Tối nay, tướng sĩ thủ quan ít hơn bình thường rất nhiều.

“Gần sang năm mới lại còn phải thủ thành, nếu đám mọi rợ kia dám đánh tới, vậy mời uống một ngụm rượu là được.”

Một gã binh lính thủ thành không nhịn được than thở.

Lúc này, người huynh đệ bên cạnh hắn đưa tới một cái bình nước.

"Cảm ơn, ta không khát."

Huynh đệ bên cạnh trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi uống liền biết.”

Đối phương nửa tin nửa ngờ cầm lấy bình nước uống một ngụm, hương vị tinh khiết bạo liệt ra, hơi nóng lan tỏa trong bụng, xua tan đi cái lạnh.

“Ngươi nha, còn lén mang theo rượu.”

Đối phương cầm lấy bình nước.

"Năm hết tết đến rồi, cũng phải tự biết hưởng thụ.”

“Cám ơn huynh đệ, lần sau uống rượu, ta mời......”

Lời còn chưa dứt, một mũi tên nhọn xuyên qua đầu đối phương, máu tươi phun lên mặt hắn.

Sinh mệnh cứ lặng lẽ trôi qua như vậy, hắn không kịp thương cảm, liền lập tức rống lớn: "Địch tập kích!

Mới rống xong những lời này, lại một mũi tên nhọn xuyên qua hắn.

Nước lũ quét tới Trấn Bắc Quan.

Tất cả những thứ này đều quá đột ngột, hoàn toàn không có chuẩn bị, giao chiến nhiều năm với bọn mọi rợ này, cũng biết đối phương rất ít khi tấn công vào mùi đông. Mùa đông thời tiết khắc nghiệt, là thời điểm hai bên nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng không nghĩ đối phương lại động thủ vào lúc này.”

Hơn nữa ở biên cương hơn phân nửa tướng sĩ đã được nhị hoàng tử đưa về hoàng đô tiếp nhận khen thưởng.

Phụ trách bù đắp chỗ trống viện binh còn chưa có, dù sao hiện tại đều muốn để các tướng sĩ nghỉ ngơi ăn tết.

Tướng lĩnh phụ trách Trấn Bắc quan cho dù như thế nào cũng không ngờ Bắc Man lại tất công vào lúc này.

Hắn vội vàng đến trên tường thành, nhìn về phía đám người đông kịt tấn phía dưới tường thành.

Chỉ cảm thấy một trận sợ hãi, một lượng quân đội lớn như thế, cũng chưa từng có từ khi hắn được bổ nhiệm đến nay.

Giao chiến với Bắc Man nhiều năm như vậy, nhưng từ khi nào đối phương lại có đội quân khổng lồ như thế?

Mà hiện tại, bởi vì đối phương đột kích bất ngờ, cho nên đã giết đến cửa thành.

Một đám binh lính Bắc Man khiêng khiên, ngăn cản mưa tên, yểm hộ cho chiến hữu đụng vào cửa thành.

“Đổ dầu hỏa......”

Đột nhiên, một bóng người trèo lên đầu tường, tập kích vị tướng lĩnh cao nhất trấn Bắc Quan này.

Tướng lĩnh rút đao ngăn cản.

Đao đoạn…người cũng đoạn…

“Tam giai…cường giả…”

Đây là lời cuối cùng của vị tướng lĩnh này.

Cửa thành trấn Bắc Quan phía dưới cũng bị công phá.

Mà tòa hùng quan sừng sững mấy trăm năm ở Bắc Cương cũng là lần đầu tiên bị Bắc Man công phá.

Người Bắc Man tràn vào thành, bắt đầu điên cuồng tàn sát cùng cướp đoạt.

Một bàn thức ăn bị lật tung, phụ mẫu ôm lấy đứa trẻ không còn hô hấp chạy loạn trong biển lửa.

Dân thường bỏ chạy tán loạn.

Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, làm cho thú rừng cũng phải sợ hãi.

Sau khi nhanh chóng cướp bóc xong tòa thành này, đại quân Bắc Man lại ngựa không dừng vó chạy tới thành thị kế tiếp.

Thừa dịp tin tức còn chưa truyền ra, thừa dịp con dân Đại Chu còn đắm chìm trong bầu không khí an nhàn ăn tết.

Một đám Bắc Man mài dao sắc, đập đến tòa thành kế tiếp.

Trong một đêm, ba tòa trọng thành ở Bắc Cương Đại Chu đều đã rơi vào tay giặc.

Mà đại quân Bắc Man cũng tiến vào nghỉ ngơi và hồi phục ngắn ngủi, nhưng đây cũng chỉ là tạm thời, để cho đại quân bảo trì được sức chiến đấu.

Như vậy mới có thể tiêu diệt thành tiếp theo.

“Phòng thủ trống rỗng, có thể cướp đoạt nhiều vật tư hơn, để các tộc nhân sống tốt? Ngại quá, ta muốn nhiều hơn nữa.”

Tháp Cổ Thác Nhĩ đứng trong gió tuyết nhìn phong thư trong tay, càn rỡ cười to.

Gã có thể nhìn thấy qua một mùa đông này, gã sẽ nhận được sự ủng hộ và tán dương của con dân Bắc Man.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất