"Đường quân lại còng tới sao?" Tằn Thúc Bảo hỏi.
Binh sĩ liên tục gật đầu, Trình Giảo Kim một bầu sầu khổ không thể nào phát tiết, quát: "Thủ vững là được!" Binh sĩ mới định lui ra, Tằn Thúc Bảo lắc đầu nói: "Giảo Kim, ngươi đi nhìn xem. ta không yên tâm".
"Nhưng..Trình Giảo Kim muốn nói lại thôi.
Tẳn Thúc Bảo nói:"Ta khôngsao, ngươi đi nhìn xem".
Trình Giảo Kim rốt cục đứng lên. gật đầu ý bảo đi. mới đến trước mành trướng, Tần Thúc Bảo lại nói: "Giảo Kim... Không cần hành, động thiếu suy nghĩ, đang đèm tinh hình địch không rõ, không cần phải chủ động xuất kích. Cho dù bọn họ thùa dịp đêm đi. chúng ta cũng không thể làm gì được. Có đòi khi. ngươi không làm được tắt cả mọi chuyện".
Trinh Giảo Kim lắng lặng nghe xong, gặt đầu nói: "Được, ta biết rồi". Hắn ra khòi trướng bồng, phán phó binh sĩ thủ vệ nói: "Lưu ý Tẳn Tướng quâiL có gì không ổn, lặp tức thông báo cho ta. nhưng mà... ngàn vạn lần không được đem tin tức truyền đi".
Binh sĩ liên tục gặt đầu, thắp giọng hòi. "Trình Tướng quân, Tẩn Tướng quán có thểkhòe không?"
Trinh Giảo Kim bùi ngùi thờ dài. "Không cằn hòi nhiều, ta đi". Hắn lên ngựa xách phủ. tuần qua doanh trại. Đường quán đánh tuy là mãnh liệt, nhưng quán Tâv Lương thật ra vẫn có thể chống đỡ được.
Trinh Giảo Kim cũng là tướng tài. giục ngựa lên cao nhìn về nơi xa. phát giác Đường quán cuối cùng không thể phá trại, hiểu rẳng đém nay quá nửa vẫn là đánh nghi binh. Bọn họ mấv lần đánh nghi binh, hư hư thực thực, quá nửa là có mục đích khác, mà bò chạy đă là vô cùng có khả năng.
Nhưng loại tình huống trước mắt này, hắn lại bất lực. Hắn vốn muốn xuất binh truy kích, nhưng Tần Thúc Bảo nhưthế. hắn sao có thểrời đi?
Nghe tiếng trống vang lừng, trong đêm tối kinh tâm động phách. Trinh Giảo Kim không rảnh mà để ý đến. xuống ngựa quỳ xuống, hướng lên trời xanh bái ba bái, thắp giọng nói: "Lào thiên gia. ta vốn một mực không tin người. Nhưng Thúc Bào quá nhièu tai nạn. cho dù có sai, từ làu đã sửa lại. Trình Giảo Kim ta làm việc chi bẳng ý thích của minh, làm chuyện đúng cũng không nhiều lắm. làm sai cũng không ít. Người nếu có linh, vì sao không đem thống khổ của hắn, đưa lên trên người của ta?" Hắn nói vài càu, nhịn không được nước mắt lại chảy xuôi, gió lạnh thổi qua. lạnh, nhưbăng rơi xuống đất.
Ngồi ỡ sườn núi cao, phán phó binh tướng cổ thủ, nghe trong đêm khuya binh sĩ chém giết rống giận, rốt cục đến khi Đường quán rút hết. Trinh Giảo Kim lúc này mới thở phào một hơi. không nghe thấv binh sĩ đến bầm báo. thẳm nghĩ Thúc Bảo đêm nay cuối cùng cùng không có việc gì. lào thiên gia này cùng coi như mờ mắt. Quay lại doanh trại, binh sì bước nhanh tới. thắp giọng nói: "Trình Tướng quân. Tằn Tướng quân đă ngủ. Quân V tới xem bệnh cho người, đem chút ít thuốc trợ giúp người chìm vào giấc ngủ".
Trinh Giảo Kim gật đầu nói: "Phải nên như thế. ta đi xem". Một lằn nữa vào doanh trướng của Tần Thúc Bảo. trông thấv Tẩn Thúc Bào hai mắt nhắm nghiền, cau mày nẳm ờ nơi đó. Trinh Giảo Kim nhịn không được lo lắng, nhìn thấv Tần Thúc Bảo hai gò má hõm sâu. hốc mắt cũng vậy. đột nhiên cả kinh tiến đến. chi thấy được trên mặt Tẩn Thúc Bảo đã có tơ máu. trông thật là quỷ dị. Trình Giảo Kim kinh hài. ra doanh trướng tìm quán V hòi: "Tần Tướng quán trẽn mặt làm sao vậy?"
Quản V thờ dài nói: "Tẩn Tướng quán chi sợ... thật không ổn. ta chi có thể tận lực giảm bớt thống khổ của người, tại hạ vô năng".
Trình Giảo Kim thờ dài khoát tay, "Cùng ngươi không quan hệ, năm đó ngự V đã xem qua nhiều lằn. cũng đã thúc thủ vô sách, ài!" Cho quán V lui ra, sau đó quay lại doanh trướng, nhìn ngọn đèn mà ngơ ngác ngồi, tâm tư như nước thủy triều, tuy là mệt mòi. nhưng sao có thể ngủ? Đến khi phương đông bừng sáng, Trình Giảo Kim bị tiếng bước chân làm bừng tinh, ngẩng đầu nhìn lại. thấv một người như thiết tháp, mang theo gió lạnh đi tới. vui mừng nói: "Uất Trì tướng quân, người đã đến rồi?"
Người đến đày đúng là uất Trì Cung, uất Trì Cung phong trần mệt mòi. nhưng hai mắt vẫn sáng ngời nói: "Tây Lương vương không vẻn lòng Tẩn Tướng quân, lệnh cho ta cả đêm dẫn ba nghìn kỵ binh chạy đến. Tần Tướng quân... hiện tại như thế nào?"
Trình Giảo Kim sắc mặt ảm đạm, "Hắn những ngày này luôn nôn ra máu. đến hiện tại, chi sợ kháng không được bao lâu".
Uất Trì Cung cau mày nói: "Ta đi xem". Trình Giảo Kim gặt đầu. dẫn uất Trì Cung vào trong doanh trướng của Tằn Thúc Bào. thấv Tẩn Thúc Bảo vẫn đang ngủ say chưa tinh, hò hấp yếu ớt, uắt Trì Cung âm thẳm kinh hài nói: "Tần Tướng quán bệnh tinh nghiêm trọng như thế. tại sao giờ đâv mới nói với Tâv Lương vương?"
"Hắn bệnh tình là mấy ngày nay chuyển biến xấu. trước đó... hắn không nói cho ta" Trinh Giảo Kim bất đắc dì nói: "Nói đền ta cũng biết, hắn quay lại Đông Đô có lẽ có thể thoải mái chút ít. nhưng trong lòng sẽ không vui vẻ". nguồn TruyenFull.com
Hai người đểu là vô kế khả thi. có binh sĩ chạy đến nói: '"Khởi bẩm Trinh Tướng quân, có quân tinh khẩn cắp bẩm báo".
Trình Giảo Kim hai hàng chán mày dựng lên. vốn muốn phát giận, đưa mắt nhìn Tần Thúc Bảo đang ngủ say, thắp giọng nói: "Đi ra ngoài rồi nói sau"". Cùng uất Trì Cung ra khỏi doanh trướng, Trình Giảo Kim hỏi: "Chuyện gì?"
Binh sĩ nói: '"Đường quân hóm qua thùa dịp đêm cóng doanh, quân ta thủ vững không ra, nhưng sáng nay mới phát hiện, đại quân Đường quân vòng qua Long Sơn đi về phía Hà Gian, trông theo dấu vết để lại. ít nhất có thể có hơn vạn đại quân, cụ thể bao nhiêu nhân mà, còn đợi dò xét rõ".
Trinh Giảo Kim cau mày nói: "Bọn họ không còng tâv nam, mà là lấy đường đông nam, thật sự có chút ra ngoài ý định".
Uất Trì Cung nói: "Mùa đòng như thế. đại quàn tiến quàn thằn tốc. sau lưng không ai giúp, quả thật là tối ky binh gia".
"Có lẽ bọn họ căn bản là muốn quay lại, đầu tiên chúng ta phải xác định bọn họ có bao nhiêu binh mà xông ra khỏi phòng tuyến của chúng ta xuôi nam" Trình Giảo Kim nói.
Uất Trì Cung gặt đầu nói: "Tảv Lương vương cùng phán đoán, bọn họ là giương đòng kích tây, có lè muốn che dấu ý đồ quay lại Hà Đòng. Tinh Hình Quan, Thái Nguyên có đại quân của ta trú đóng, bọn họ biết không thể dùng lực. cho nên quá nửa chuẩn bị tìm đường qua Thái Hành Sơn đi Thượng Đảng. Bọn họ đương nhiên cũng biết, trọng binh chúng ta ỡ tại vùng Dịch Thùy, Cự Mà Hà, bọn họ chi cần phá tan phòng ngự của chúng ta. xuôi nam vòng qua phía sau quán ta. ngược lại ít có lực cản. Chiêu này là cờ hiểm, cũng là một nước cờ tốt!"
Trình Giảo Kim lúc này mới cẩn thận nói: '"Hỏm qua ta cùng Thúc Bảo thương nghị, cho rằng bọn họ rất có thể từ Khẩu Quan qua Thái Hành đến Thượng Đảng, cùng đại quân Lý Thẩn Thông tụ hợp!" Hắn hiểu rẳng uất Trì Cung trước khi xuất hành, khắng định cùng Tiêu Bố Y từng có thương thảo, đă như vậy. hắn không muốn giọng khách át giọng chủ.
Uất Trì Cung đổng ý nói: "Trinh Tướng quân nói rất đúng. Tâv Lương vương cùng có cái nhìn như thế. chi là lo lắng khó có thể chia ra chặn đường, cho nén Trình Tướng quân sách lược trước mắt cũng là chính xác".
Trinh Giảo Kim âm thẩm buông lòng tâm sự nói: "Nhưng sao có thể để cho bọn chúng kiêu ngạo mà lui lại. ta nguyện lãnh một nhánh binh đi theo truy kích, phải ngăn cản bọn chúng quay lại".
"Tây Lương vương đang có ý này. Người đã suốt đêm truyền lệnh, lệnh xuôi theo Thái Hành Sơn từ bắc đến nam binh mà ba quặn Hẳng Sơn, Triệu Quận. Tương Quốc bể thành canh phòng nghiêm ngặt, sẵn sàng cản trờ Đường quân quay lại. lại muốn mời Trình Tướng quân theo đuôi đuổi giết, tắt phải tận lực tiêu hao binh lực của Đường quân, không biết Trinh Tướng quân định nhưthếnào?"
"Vậy trách nhiệm trấn thũ ở đâv. sẽ giao cho uất Trì tướng quân"' Trình Giảo Kim nói.
Uất Trì Cung đáp ứng, Trinh Giảo Kim cũng không trì hoàn, lặp tức điểm ba nghìn thiết làm tiên phong, một vạn bộ binh làm hậu ứng. chuẩn bị đánh sau lưng Đường quân. Trước khi đi. lại nhìn qua Tần Thúc Bảo. thấv hắn bộ dáng hồn loạn, không ngờ hắn bệnh tinh chuyển biến xấu đến tinh trạng nghiêm trọng như thấ âm thầm thương tâm, thẩm nghĩ. "Thúc Bảo. ngươi cứ việc vẻn tâm, những tám nguyện của ngươi, ta sẽ thay ngươi hoàn thành. Chi cầu trời xanh có mắt. để cho Thúc Bảo sống làu thêm mấy ngày".
Trinh Giảo Kim dẫn đội xuất kích, ky binh mỡ đường, theo hướng vết bánh xe Đường quán để lại nhẳm hướng đông nam đuổi theo, qua Giác Long Sơn đông nam Thượng Cốc nhập huyện Thanh Uyển tây bắc Hà Gian, nghe quán coi giữ nói. đêm qua Đường quán thanh thế to lớn đi qua Thanh Uyển, quán sĩ thủ thành không dám xuất chiến, chi có thể đóng thành không chiến, Đường quán tại Hà Gian cũng không trì hoàn, hắn là nhẳm hướng quặn Bác Lăng ở tây nam mà đi.
Đường quán chi tại bên trong Hà Gian chuyển một vòng luẳn quản, sau đó sát nhập vào trong Bác Lăng. Trinh Giảo Kim nghe xong âm thẳm nhải mày, thẳm nghĩ sau khi qua Long Sơn, địa thế trống trải, không chi nói ngăn đón. cho dù truy kích cũng không dễ dàng. Lệnh cho bộ binh nhanh chóng đuổi theo, cho đại quán tiến theo dấu hiệu, dẫn ky binh lại hướng về phía Bác Lăng phóng đi.
Mỡi nhập vào trong Bác Lăng, phía trước địa thế hơi nhỏ hẹp, đường xá gập ghềnh, Trình Giảo Kim hiểu rẳng Đường quán cũng là quán đội tác chiến có tổ chất, từ bọn họ hư hư thực thực lui lại, có thể thấy được lằn này tuyệt không phải vội vàng chạy trốn. Bọn họ như phòng truy binh, nói không chừng sẽ có chôn dấu phục binh, sớm phái hơn mười Du ky lên phía trước dò đường. Vừa mới tiến lên. có Du ky đã trờ lại.
"Khởi bầm tướng quân. Đường quân phía trước có phục, đang hướng về phía mặt này đánh tới".
Du kỵ tiếng nói mới dứt. Trinh Giảo Kim thấy phương xa khói bụi đã nổi lên bốn phía, Đường quán kỵ binh ra hết. chen chúc hướng về phía hắn mà vọt tới.