Mã Cách Ba Tư nghe thấy không cần phải chết nữa, liếc mắt nhìn Tiêu Bố Y, trong ánh mắt có ý cảm tạ, người nọ không ngu ngốc, hiểu dụng ý của Tiêu Bố Y, nhưng như vậy càng làm cho hắn khó xử, hắn thân là hộ vệ bên cạnh Tháp Cách, có nghĩa vụ bảo hộ Tháp Cách, đương nhiên không muốn Tháp Cách mạo hiểm, "Tháp Cách, hắn quỷ kế đa đoan, ta sợ…"
Lại thấy hai mắt của Tháp Cách như chuông đồng nhìn mình, Mã Cách Ba Tư cũng không dám nói tiếp, Tháp Cách hừ lạnh một tiếng, "Ngươi sợ ta giết không được hắn, ngược lại còn bị hắn giết?"
Mã Cách Ba Tư không dám trả lời.
Tháp Cách cười lạnh nói: "Người như ngươi hắn còn giết không chết, thì làm sao có thể giết chết ta?"
Mã Cách Ba Tư nói không rõ ra được, cầm bảo kiếm trong tay, không biết làm như thế nào cho phải.
Tiêu Bố Y cũng lên tiếng cười dài, "Tháp Cách quả thực là nữ trung hào kiệt, tại hạ thật sự bội phục" Hắn nói mấy câu này nhiều ít cũng nghe ra chút môn đạo, Tháp Cách này trọng anh hùng, khinh kẻ nhu nhược, tính tình táo bạo, hơn nữa có chút tự cho mình tài cao.
Hắn phổi phồng Tháp Cách hai câu, hy vọng nàng ta có thể hồi tâm chuyển ý, không tính toán chuyện này nữa. Trận đánh nhau này vốn là do hiểu lầm, thêm bạn là bớt thù, vô luận Tháp Cách này có phải là con gái của Nghĩa Thành công chúa hay không, hắn cũng không hy vọng tăng thêm cừu gia.
Không nghĩ đến Tháp Cách không chịu nịnh, nhìn hắn cười lạnh nói: "Ngươi đừng tưởng rằng bội phục ta là ta sẽ buông tha cho ngươi, ta có phải là hào kiệt hay không, thì ngươi hôm nay nhất định phải chết. Vốn người của ta mỗi người một mũi tên cũng có thểbắn chết ngươi, chẳng qua ta không quen nhìn sự kiêu ngạo của ngươi, ngươi không phải đã đánh bại Mã Cách Ba Tư sao? Ta nhất định sẽ đánh bại rồi giết ngươi".
Tiêu Bố Y cũng cảm thấy Tháp Cách này tính cách thẳng thắn, có điều lại có chút khờ dại. Nàng ta một khi đã không đề xuất thì mình việc gì phải đề cập tới, biết nàng ta nóng nảy, Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Không có nghĩ đến anh hùng lại chết ở trong tay tiểu nhân, ta hôm nay thực xem như là hổ lạc bình nguyên bị bầy chó khinh".
Vốn nghĩ đến những lời so sánh cao thâm này, Tháp Cách là người thảo nguyên nghe sẽ không hiểu, không nghĩ đến Tháp Cách không cần phiên dịch, hai mắt đã trợn lên nói: "Ngươi nói chúng ta người đông thế mạnh, ăn hiếp một mình ngươi?"
Tiêu Bố Y thở dài một hơi, "Ta tuy không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là như thế".
Tháp Cách cười lạnh nói: "Nói như vậy ngươi muốn tỷ thí với một mình ta?"
Tiêu Bố Y cười cười, "Ta chỉ biết là lão hổ đánh nhau, thì là hai bên, còn chó dữ đánh nhau, mới là một đôi".
Tháp Cách thiếu chút nữa hộc máu, "Nhưng ngươi cũng phải biết đạo lý nam không nên đấu với nữ chứ".
"Ta đương nhiên biết" Tiêu Bố Y thầm nghĩ Tháp Cách này hiểu biết cũng không ít, "Ta vốn không muốn đấu với nàng, nhưng hiện tại là nàng bức ta cùng đấu, ta cũng không muốn đắc tội với Tháp Cách. Thật ra Tháp Cách đại nhân có đại lượng, một khi Mụ Cá Ba Tử đã có thể không chết, nói vậy cũng sẽ không muốn ta đi chết. Tại hạ thật sự là trong lúc vô ý đi ngang qua nơi này, nếu tại hạ thực có làm gì sai, hy vọng người có thể tha thứ cho tại hạ không cố ý, mà thả cho đi".
"Hôm nay ngươi cho dù nói đến thế nào, ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi" Tháp Cách hận hận nói: "Được, ngươi là anh hùng, chúng ta sẽ xuất ra ba nữ nhân đấu cùng ngươi, ngươi nếu ngay cả nữ nhân cũng đánh không lại, thì trực tiếp đi tìm tảng đá mà đập đầu chết đi".
Nàng ta nói xong, không cho Tiêu Bố Y phản bác, vung tay lên, trong nữ đội ở phía sau đã có hai người phóng ngựa đi ra, cùng chắp tay hô lên: "Tháp Cách".
Tháp Cách người ở trên ngựa, cầm trường cung chỉ vào Tiêu Bố Y, lớn tiếng nói: "Tới nhận lấy cái chết đi" Nàng ta lời vừa nói xong, mọi người đã tách ra hai bên, nàng cùng hai nữ binh khác cũng thúc ngựa lui ra xa, cách Tiêu Bố Y mấy chục trượng.
Tiêu Bố Y nhìn thấy hai nữ binh kia cũng không dám xem nhẹ, hơn nữa lại thấy ba người các nàng mang nhuyễn cung, trên yên ngựa cũng có mấy túi tên, lại càng kinh hãi.
Bởi vì hắn biết nhuyễn cung tuy lực không bằng cung cứng, nhưng bởi vì dễ kéo, tốc độ bắn cũng nhanh. Mà túi đựng tên nhiều quá nửa là tốc độ xuất tên cũng mau mà không sợ thiếu tên, chẳng qua khuyết điểm là không đủ lực, khó có thể một kích trí mạng như cung cứng. Ba người rời xa mấy chục trượng, đương nhiên là khoảng cách mà ngày thường bắn tên tốt nhất, cứ như vậy, mình muốn đánh các nàng thì phải tiến lên, mà tiến lên là lập tức trở thành bia ngắm bắn!
"Bố Y" Hàn Tuyết đột nhiên ở phía sau hắn thở nhẹ một tiếng, chậm rãi xuống ngựa, đưa dây cương cho Tiêu Bố Y, "Cưỡi Thanh Tiêu đi". Bạn đang đọc chuyện tại
TruyệnFULL.comTiêu Bố Y cũng không từ chối, trên thực tế hắn cưỡi Thanh Tiêu đương nhiên so với cưỡi con ngựa của Hàn Tuyết thì tốt hơn một chút, Hàn Tuyết khi đem dây cương giao cho Tiêu Bố Y, áp thấp thanh âm nói: "Bố Y, nhất định phải đánh bại Tháp Cách, nhưng không được đả thương nàng ta, ta tin tưởng càhng làm được. Chỉ cần chàng đánh bại được nàng ta, chuyện thương đội sẽ không thành vấn đề nữa".
Tiêu Bố Y nao nao, thầm nghĩ thì ra Tháp Cách này thực chính là con gái của Nghĩa Thành công chúa, chỉ là Hàn Tuyết một khi đã nói nói cùng nàng ta quen biết, vì cái gì mà không chủ động nhận giao tình, còn muốn mình dấn thân mạo hiểm?
Trong lòng tuy mang theo nghi hoặc, nhưng khi Tiêu Bố Y trở người lên ngựa, đã tập trung toàn bộ sự chú ý.
Hắn bình thường có thể hay đùa giỡn, nhưng đến khi giao đấu sinh tử, cho tới bây giờ cũng chưa từng sơ ý. Người vừa lên ngựa, lập tức cảm giác ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt, có chút chói mắt, nhìn Tháp Cách cùng nữ binh bên người ở phía xa, Tiêu Bố Y khóe miệng đột nhiên mỉm cười.
Chậm rãi rút đao ra, Tiêu Bố Y lật qua lật lại nhìn vài lần, ý cười trên khóe miệng càng đậm.
Mọi người đều không biết hắn đang phát chứng thần kinh gì, Mã Cách Ba Tư nhìn thấy hắn giống như là bỏ trường cung dùng đao, cũng không biết hắn muốn làm cái gì. Hiện tại nếu hắn là Tiêu Bố Y, hành động thông minh nhất không thể nghi ngờ là chỉ dùng trường cung. Hai bên khoảng cách khá xa, cung tên là vũ khí cực mạnh, Tiêu Bố Y lại cố tình bỏ dài lấy ngắn, thật sự làm cho người ta nghĩ không ra.
Nhưng Mã Cách Ba Tư biết, Tiêu Bố Y vô luận là dạng người gì, thì tuyệt đối cũng không phải là kẻ ngu xuẩn! Người ngu xuẩn không thể xuất ra đao pháp biến hóa, chiêu thức linh hoạt như vậy, hơn nữa mỗi chiêu xem ra đều có thâm ý sâu sắc!
Tiêu Bố Y lật qua lật lại nhìn đao, Tháp Cách ở phía xa giận dữ gào thét cũng không nghe rõ ràng lắm là cái gì. Lúc này mới cười cười, thúc ngựa từ từ tiến lên. Tốc độ ngựa đi không tính là nhanh, cũng không cấp bách, như là thả lỏng dây cương để cho ngựa từ từ đi tới phía trước.
Tất cả mọi người lại ngẩn ra, Tháp Cách cũng không rõ chuyện gì xảy ra. Dựa theo suy nghĩ của nàng, Tiêu Bố Y này nên múa may chiến đao, gầm lớn mà phóng ngựa tới đây mới đúng, ba người tại đây sẽ liên tục bắn, đem hắn trở thành bia ngắm, huyết vũ đầy trời, người nầy cuối cùng sẽ chết một cách bi tráng mới là cảnh tượng ấn tượng nhất.
Nhưng nàng không ngờ chính là, Tiêu Bố Y lại chậm rãi ung dung đi tới, không chút khí thế hào phóng. Điều này làm Tháp Cách cảm thấy khoái cảm như đang đấu với lang sói, đột nhiên lại phát hiện đối thủ lại là một con thỏ nhỏ không chút thú vị.
Hai nữ binh bên người hỏi, "Tháp Cách, có bắn tên không?"
Các nàng đã sớm cầm trường cung nơi tay, nhưng vẫn chưa lắp tên kéo cung, kéo cung phải duy trì khí lực, kéo ra mà không phát cực kỳ vất vả, hơn nữa các nàng bắn tên liên tục, thích hợp nhất là đồng loạt. Tiêu Bố Y này cố tình không nhanh không chậm mà phá gãy tiết tấu của các nàng, làm cho các nàng cảm thấy phát ra cũng không tốt, mà không phát thì cũng không ổn.
Cứ như là con rùa đen mà tà tà đi tới, cuối cùng thì cũng tới nơi. Ba người nhìn thấy Tiêu Bố Y thong thả đi tới, sau một hồi thì đã đi được mấy trượng.
"Tháp Cách, có bắn tên hay không?" Một nữ binh lại nhịn không được hỏi.
Tháp Cách mắt trợn lên, giận dữ nói: "Để gần một chút, hiện tại hắn chạy quá chậm, bắn thì có gì thú vị?"
Hai nữ binh liếc mắt nhìn nhau, không dám nhiều lời. Lại qua một lúc nữa, cả nụ cười trên mặt của Tiêu Bố Y cũng có thể thấy rõ ràng, Tháp Cách rốt cuộc cũng cảm thấy có chút không ổn, cứ như vậy, bọn họ chẳng phải là phải đánh cận chiến sao.
Mới vừa rồi nàng tuy mắng Mã Cách Ba Tư, nhưng nàng cũng biết, ở bên cạnh nàng, Mã Cách Ba Tư coi như là một cao thủ, ít nhất là trong tộc cũng hiếm khi gặp đối thủ, nhưng hắn lại bị Tiêu Bố Y đánh bại, cho nên ba nữ nhân bọn họ quá nửa không phải là đối thủ của hắn. Nhưng nàng vẫn luôn tự phụ, lại bị Tiêu Bố Y dùng ngôn ngữ chế trụ, cho nên mới muốn dùng cung tên để thủ thắng.
Một khi Tiêu Bố Y nói nàng là một anh hùng, thì nàng phải đánh bại Tiêu Bố Y, sau đó giết hắn, thì mới phù hợp với thân phận anh hùng của nàng, nếu có thể giết Tiêu Bố Y một cách dể dàng, đối với nàng mà nói, cũng không có gì vui thú.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải là biện pháp, Tháp Cách nhướng mày, thấp giọng nói: "Hai người các ngươi bắn tên bao vây trái phải, buộc hắn phải chạy nhanh lên, ta sẽ nghênh đón bắn chết hắn".
Loại phương thức này thường xuyên được sử dụng trong săn bắn. Tháp Cách vì sự thông minh của bản thân mà cao hứng, hai nữ binh gật đầu, phóng ngựa tách ra, một trái một phải mà vọt tới, mã thế vừa khởi, đã giương cung lắp tên, hướng về Tiêu Bố Y mà bắn tới.
Các nàng sau khi bắn ra một mũi, cũng không chút chần chờ lại lắp tên bắn tiếp, trông chốc lát, tên đã liên tục bắn tới. Tiêu Bố Y phán đoán không sai, những người này quả nhiên muốn dựa vào tốc độ bắn tên mà thủ thắng.
Tiêu Bố Y một khắc ngay khi các nàng giục ngựa bắn tên, Tháp Cách thấy ngựa của hắn tăng tốc mà ngẩn ra. Tiêu Bố Y phóng ngựa không có gia tốc, ngựa của hắn như là ngay từ bước đầu tiên đã lấy tốc độ cao nhất, nàng lúc đầu bực tức Tiêu Bố Y cưỡi ngựa quá chậm, nhưng giờ khắc này lại cảm giác hắn như bay vọt tới vậy.
Hai nữ binh dưới tay nàng bắn tên rất chuẩn, nhưng lại xem nhẹ tốc độ của Tiêu Bố Y. Tên liên tục phát ra nhìn tuy đẹp mắt, nhưng chỉ bắn ra sau lưng Tiêu Bố Y mà thôi.
Tháp Cách trước ngẩn ra sau sợ hãi, sau đó đột nhiên giận dữ. Tiêu Bố Y này quả nhiên giống như Mã Cách Ba Tư nói, giảo hoạt dị thường. Khoảng cách giữa bọn họ vốn là mấy chục trượng, nhưng đã bị hắn làm kế rùa bò rút ngắn khoảng cách, nay lại phóng ngựa vọt nhanh tới, trong giây lát đã vượt qua mấy chục trượng này.
Hắn không lấy cung, chỉ cầm trường đao nơi tay, chuyên chú thúc ngựa, Thanh Tiêu phát lực chạy như điên đến, như là lưu tinh vậy. Hai nữ binh cũng không kịp quay ngựa lại đã bị hắn bỏở phía sau. Hai người liên tục bắn tên, nhưng cái đuôi ngựa cũng bắn không tới, đừng nói chi là bắn người.
Tháp Cách cuống quít giương cung lắp tên, chỉ là chưa kịp giương cung, phía đối diện đột nhiên có một đạo hào quang bắn tới. Tháp Cách còn chưa kịp rõ chuyện gì đã xảy ra, thì con ngựa đang cưỡi đã hí dài mà dựng thân lên. Tháp Cách một tên bắn lên bầu trời, cũng đã không kịp phóng liên châu tiễn, người đã rơi xuống đất. Nhuyễn cung vẫn còn nắm trong tay nhưng đã bị ngã tới thất điên bát đảo. Nàng cũng không rõ Tiêu Bố Y làm sao có thể cưỡi ngựa nhanh như vậy, càng không rõ đạo hào quang kia làm thế nào mà xuất hiện, cũng không rõ ngựa của mình vốn luôn nghe lời, sao lại đột nhiên nhảy dựng lên như phát điên vậy!
Tiêu Bố Y ngựa nhanh người cũng nhanh, nhìn thấy Tháp Cách rớt khỏi lưng ngựa, cũng không ngoài ý muốn, đơn đao cho vào vỏ, đưa tay lấy cung, ngã lưng giương cung, cung như trăng tròn đã lắp hai mũi tên, đột nhiên hét lớn một tiếng.
Hai nữ binh lúc này còn đang mờ mịt không hiểu, thì ngựa đã chạy đến gần Tiêu Bố Y, lúc này mới cuống quít quay đầu ngựa lại, thì đã thấy tên phóng tới, ý niệm trong đầu còn chưa kịp nghĩ gì thì một người đã bị tên phóng sạt qua người, người kia thì bị bắn trúng trường cung nơi tay, cổ tay bị chấn đến làm rơi trường cung xuống đất.
Hai người tuy đều không bị thương, nhưng đều thất kinh đứng ngây ra tại chỗ, không thể động đậy. Không có tự thân trải qua, vĩnh viễn không biết cái đáng sợ của thời khắc tử vong kia.
Ngựa đột nhiên hí dài lên một tiếng, Tiêu Bố Y cũng đã nhảy xuống ngựa, cầm lấy trường đao. Tháp Cách bị dọa nhảy dựng, cảm giác thấy tử vong đã đến gần, chỉ tập trung nhìn vào thanh trường đao thì lại thấy không có hàn quang lập lòe, Tiêu Bố Y lại khẽ cười nói: "Tháp Cách đã bị sợ hãi, tại hạ nếu có chỗ nào đắc tội, xin Tháp Cách tha thứ cho".
Tháp Cách thua đến hồ đồ, nhưng Tiêu Bố Y lại tính kế rất rõ ràng. Hắn biết Tháp Cách khờ dại táo bạo, lợi dụng tâm lý nóng nảy của nàng, cố ý làm cho nàng xao động, lúc này mới một kích đắc thủ. Mà đạo hào quang kia thật ra lúc trước khi Tri Thù đua ngựa cũng đã sử dụng, lợi dụng đơn đao phản xạ ánh mặt trời.
Thời đại này người ta tuy nhiên biết đơn đao phản quang, nhưng nguyên lý góc độ phản xạ cũng không biết, Tri Thù xem như là cao thủ, nhưng quá nửa là từ thực tiễn mà ra, Tiêu Bố Y lại hiểu biết càng nhiều hơn một ít. Hắn khi lên ngựa, lật qua lật lại quan sát sự phản xạ của trường đao, đã tính toán góc độ một chút, phát hiện có thể lợi dụng, lúc này mới nương theo đó mà làm cho ngựa hoảng sợ.
Chẳng qua hắn nhớ tới lời của Hàn Tuyết, đánh bại Tháp Cách, nhưng không đả thương nàng ta, cho nên làm cho Tháp Cách rơi xuống ngựa, nhưng cũng không bức người, lấy trường đao cũng không rút ra khỏi vỏ, ý bảo không có địch ý. Chỉ là hắn tĩnh như xử nữ, động như thỏ, phóng ngựa như bay, mạnh mẽ như rồng, né mạnh đánh nhẹ đánh bại ba người, hắn vốn không thèm để ý, nhưng nữ binh trong cốc còn có Mã Cách Ba Tư kia xem đến trợn mắt há hốc mồm, trong lòng kính sợ, khó hiểu nghi hoặc không giống nhau.