Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 224: Phong Vân Tái Khởi

Về tình trạng cuộc sống của bộ lạc người man rợ, Phượng Phi Phi chỉ có thể dùng ba từ để miêu tả, đó là: “Ngu muội, hỗn loạn, khát máu.” Vì tranh đoạt đất đai và dân khẩu, những bộ lạc man rợ ở địa khu Nại Diệt Nhĩ tranh đấu lẫn nhau hằng ngày như cơm bữa, vũ khí của bọn chúng lạc hậu nhưng sự khát máu thì tuyệt đối không hề lạc hậu, có thể nói là chỉ có gia tăng không có thụt lùi, ngay cả một đứa bé cao chưa đầy thước cũng đều đã vác súng ra chiến trường. Bên chiến thắng tất nhiên vung cờ khua trống hoan hô ăn mừng, còn bên bị đánh bại thì toàn bộ đều đầu lìa khỏi cổ, ngay cả đứa hài nhi chưa sinh ra cũng không bỏ qua, ko chút dung tình. Chiến tranh liên miên không ngừng tạo nên sự khát máu và tính hiếu chiến mãnh liệt, bọn họ đối với những kẻ to gan dám xâm nhập vào lãnh thổ của mình thì phải giết trước luận sau, bởi vì trải qua nhiều năm trong chiến tranh, bọn họ hiểu rất sâu sắc đạo lý “tiên phát chế nhân, hậu phát chế vu nhân”

“Nhất định bọn ngươi sẽ hứng chịu sự tấn công liên tục không ngừng, cho dù các ngươi có thể chiến thắng một, hai bộ lạc người man rợ , nhưng cuối cùng cũng sẽ rơi vào sự tấn công điên cưồng của những bộ lạc khác, cuối cùng từ từ bị tiêu hao lực lượng, dẫn đến ngay cả từng khớp xương trong cơ thể cũng bị bọn người man rợ nướng lên ăn sạch. Cho dù ngươi rất lợi hại, nhưng còn những thuộc hạ của ngươi thì sao? Ngươi có thể cam đoan mỗi thuộc hạ của ngươi đều được may mắn như ngươi không? Nếu lỡ như bọn họ có bị thương, hay tàn phế thì ngươi sẽ xử lý như thế nào với bọn họ?” Kết luận cuối cùng của Phượng Phi Phi không chút khách khí đã chặt đứt niềm hy vọng của Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong có chút hoài nghi đối với những tin tình báo này, lại thêm chút tiếc nuối, hắn nghi ngờ Phượng Phi Phi đã thổi phồng lên quá mức, mục đích muốn mình phải từ chối nhiệm vụ bảo tiêu không có lai lịch rõ ràng này, song tận sâu trong lòng hắn lại nghĩ rằng. Cho dù bọn người man rợ này có bản lãnh một tay che trời, cao siêu đến đâu cũng phải là đối thủ của hỏa khí hiện đại, bất luận thân hình bọn chúng có tráng kiện đến cỡ nào, bất luận ý chí của bọn chúng kiên định đến cỡ nào, bất luận sức sống của bọn chúng mạnh mẽ đến cỡ nào, hoặc là hắn tàn khốc và khát máu ra sao. Chỉ cần một viên đạn trúng vào ngay chỗ mi tâm, thì bọn chúng nhất định phải xuống địa ngục báo danh.

Tuy nhiên Phượng Phi Phi lo lắng cũng có cái lý của nó, nỗi lo lớn nhất của bộ đội đặc chủng tác chiến chính là tình huống có thương binh, xã hội hiện đại còn có phi cơ trực thăng có thể chuyên chở rất nhanh, nhưng bây giờ thì cái gì mình cũng không có, nếu lỡ như gặp phải tình huống có thương binh thì quả thật là không dễ dàng xử lý, vứt bỏ là khả năng khó có thể xảy ra, nhưng nếu đưa họ đi cùng cũng không thể được, xem ra hai ngàn vạn kim tệ này quả là không dễ nuốt a!

Đang chìm trong suy tư, thì Viên Ánh Lạc nhẹ nhàng tiến vào. Đưa cho Phượng Phi Phi một tờ giấy. Tuyệt mật tình báo, Phượng Phi Phi nhìn qua một chút, sau đó đưa cho Dương Túc Phong, thản nhiên nói: “Đây mới là chuyện ngươi phải làm.”

Dương Túc Phong nghi hoặc cầm lấy tin tình báo, đọc kỹ một chút. Cũng hơi giật mình kinh hãi.

Tin tình báo này là từ Cam Xuyên đạo xa xôi phát tới. Từ sau khi bắt đầu sử dụng vô tuyến điện báo, Phượng Phi Phi bèn có kế hoạch an bài một số lượng đáng kể trạm tình báo sau lưng địch, mang theo vô tuyến điện báo lẻn xâm nhập vào trong kẻ địch tìm cách thu thập tin tình báo, sau đó thông qua vô tuyến điện báo kịp thời gửi đi, khiến cho hiệu suất mạng lưới tình báo của quân Lam Vũ chỉ trong nháy mắt lúc đã tăng lên rất nhiều lần. Đủ để nắm bắt phương hướng và động tĩnh cơ bản của kẻ địch rõ như lòng bàn tay .

Nội dung chủ yếu của điện báo là Ai Đức Tư Đặc La Mỗ phái Khiển Khắc Lao Địch Áo tới Hạ Như phủ của Cam Xuyên đạo, cùng giáo chủ của Thái Dương thần giáo là Viên Vân Uyên tiến hành bàn bạc bí mật, song phương ký kết hiệp nghị đồng minh chiến lược. Cùng đối phó kẻ thù. Về phần kẻ thù chung cuối cùng là ai, thì cũng không cần phải nói nữa. Trải qua thương nghị, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ và Viên Vân Uyên quyết định, đầu tiên liên thủ tiêu diệt tàn tích của vương quốc Tô Khắc La, sau đó tái phối hợp đối phó quân Lam Vũ.

Dương Túc Phong giật mình chính bởi Ai Đức Tư Đặc La Mỗ ra tay quá nhanh, nhanh như thế đã có được sự nhất trí của Viên Vân Uyên, Tô Khắc La lần này đã gặp phiền toái thật sự rồi. Thái Dương thần giáo vốn là minh hữu với Tô Khắc La, rất nhiều phần tử trung kiên của Thái Dương thần giáo đều đã từng tiếp nhận huấn luyện từ hệ thống quân sự nội bộ của vương quốc Tô Khắc La, bởi vậy. Nói bọn họ vô cùng nắm rõ Tô Khắc La, cũng không chừng, song, với cuộc xâm lấn của Ai Đức Tư Đặc La, vương quốc Tô Khắc La vì tranh thủ sự trợ giúp từ quân Lam Vũ, không thể không đoạn tuyệt quan hệ với Thái Dương thần, còn niêm phong toàn bộ tư sản của Thái Dương thần giáo khiến Viên Vân Uyên đùng đùng nổi giận, minh hữu ngày xưa trong nháy mắt đã biến thành kẻ thù.

“Dưới hai mặt giáp công của Thái Dương thần giáo và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, quân đội Tô Khắc La đem hết sức tàn ra chống đỡ cũng không được bao lâu. Quân đội Tô Khắc La hiện tại có thể dựa vào chỉ là sơn địa gập ghềnh của địa khu Bắc Bộ, nhưng rất nhiều kẻ thuộc Thái Dương thần giáo củng hết sức quen thuộc vùng sơn khu này, một khi quân hộ quốc của Thái Dương thần giáo từ phía bắc phát khởi tiến công, quân đội Tô Khắc La rất có thể sẽ dễ dàng sụp đổ. Nếu như hai người Ai Đức Tư Đặc La Mỗ và Viên Vân Uyên liên hợp mật thiết với nhau, chúng ta sau này nếu muốn đánh bại bọn họ sẽ phải tốn hao càng nhiều thời gian hơn, hơn nữa cái giá phải trả cũng phải lớn hơn nữa.” Phượng Phi Phi lo lắng nói, lông mày khẽ nhíu lại.

Dương Túc Phong im lặng gật đầu, hắn biết Phượng Thải Y và Phượng Phi Phi cực kỳ chú ý đến tình hình của phía tây địa khu Mỹ Ni Tư, bởi vì từng phút từng giây các nàng đều hướng về quê nhà của các nàng là Y Lệ Nạp, mà quân Lam Vũ muốn mở đường máu quay về Y Lệ Nạp, thì nhất định phải từ cảng Thước Luân ở phía tây địa khu Mỹ Ni Tư mà xuất phát, cho nên, càng sớm bình định Thái Dương thần giáo, càng sớm chiếm lĩnh cảng Thước Luân, quân Lam Vũ có thể càng sớm đặt chân lên hành trình hướng về Y Lệ Nạp.

Từ trên bản đồ xem có thể thấy, nơi quân đội Tô Khắc La đóng quân, đích xác chia cắt sự kết hợp giữa Ai Đức Tư Đặc La Mỗ và Viên Vân Uyên, khiến cho bọn chúng không thể hỗ trợ cho nhau trong rất nhiều việc, nhưng cũng rất rõ ràng là, hiện tại hai người bọn chúng cũng đã ý thức được tầm quan trọng của việc cùng nhau phối hợp tác chiến, cho nên trong chiến lược của bọn chúng về sau nhất định sẽ phối hợp càng thêm mật thiết.

Lam Vũ quân đương nhiên không thể để cho tình trạng này xuất hiện.

Dương Túc Phong xoay người đi tìm gặp Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm.

Vân Thiên Tầm trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi nói: “Ai Đức Tư Đặc La Mỗ là một kẻ có ý chí rất kiên định, chưa tới thời khắc cuối cùng thì nhất định không chịu thừa nhận bản thân thất bại. Hắn mặc dù đang hứng chịu thương vong nặng nề ở Cách Lai Mỹ, tổn thất khá nhiều binh lực, nhưng hắn vẫn còn chưa rơi vào tình thế không gượng dậy nổi, một khi cùng Thái Dương thần giáo liên hợp, nguyên khí của hắn có thể đạt được một sự bổ sung ở một trình độ nhất định. Quân nhân Tháp Lâm ngoại trừ thiếu thốn tài chính ra, còn thiếu khoáng sản kim loại, mặt khác còn thiếu ngựa. Ngoại trừ vấn đề tài chính, thì khoáng sản kim loại và ngựa đều là thứ mà Thái Dương thần giáo có thể cung cấp, dưới sự kết hợp song phương cùng lợi, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ rất có thể khởi binh phất cờ trở lại.”

Nhìn Dương Túc Phong một chút. Vân Thiên Tầm khẳng định:“Ai Đức Tư Đặc La Mỗ rất thù dai, đối với mỗi kẻ đã từng ức hiếp người của hắn, hắn đều có cừu hận rất sâu đậm, tất nhiên muốn giết trước rồi mới hưởng lạc sau...... Quân Lam Vũ chơi cho hắn một vố ở Cách Lai Mỹ, hắn sẽ nhớ kỹ cả đời ...... Biện pháp hữu hiệu nhất để đối phó với loại chó điên này, không phải nhốt nó lại mà là một đao giết chết nó.”

Dương Túc Phong lẳng lặng nhìn lão nhân đang ngồi trên xe lăn này. Thanh âm của hắn ôn tồn từ tốn không có lấy nửa phần tức giận, nhưng trong ngôn ngữ lại bao hàm sát ý lạnh lẽo. Cơ hồ nhìn ra sự nghi hoặc của Dương Túc Phong, Vân Thiên Tầm chậm rãi nói: “Chiến tranh, suy cho cùng, chính là dựa vào nhân lực cùng tư nguyên. Bởi vậy, con đường thủ thắng căn bản trong chiến tranh, chính là tiêu hao nhân lực cùng tư nguyên của đối phương, nhất là trong cuộc chiến giữa quốc gia này và quốc gia khác, tù binh không thể lợi dụng được, thì ắt phải giết chết. Để tránh sau này có cơ hội quay lại chiến trường. Bạch Khởi giết chóc bốn mươi vạn Triệu binh, nhờ vậy mà trở thành quân thần, nước Triệu từ nay về sau không sao ngóc đầu lên nổi, cuối cùng tan thành mây khói. Lúc ngươi phóng thích Đề Lan Qua Lai có nghĩ tới hay không, hơn một vạn binh lính được phóng thích sau này, có lẽ trong tương lai gần đây, bọn chúng sẽ giương vũ khí chống lại chúng ta lần nữa. Đây là điều tối kị của chiến tranh, cho dù tướng lãnh nhân từ đến đâu cũng sẽ không đưa ra quyết định như vậy, đối với kẻ địch nhân từ chính là đối đãi tàn nhẫn với chính mình......”

Vân Thiên Tầm lạnh lùng nói tiếp: “Chính bản thân ta. Lúc trên chiến trường cũng chưa bao giờ nương tay với kẻ thù, kẻ chết ở trong tay ta, không đến tám vạn thì cũng được hơn năm vạn. Nếu ngươi nhân từ không giết. Một tên địch sẽ biến thành hai thậm chí là ba, thử hỏi đối với chính ngươi có điểm nào tốt? Hơn nữa giết chóc mặc dù rất tàn nhẫn, nhưng lại là thủ đoạn uy hiếp hữu hiệu nhất, nhất là đối với khu vực bị địch chiếm, không đi trước giết chóc một phen hỏi ngươi làm thế nào duy trì được trị an? Xương có cứng đến đâu cũng không cứng bằng cương đao, ân uy muốn thi hành, thì uy dựa vào cái gì mà thể hiện? Chính là phải nắm giữ tính mạng của kẻ khác ở trong tay! Lần này chính bởi chúng ta chủ động tiến công kẻ khác, nên giết chóc là chuyện không thể thiếu, quyết không được mềm lòng! Nhưng cũng không phải giết chóc càng nhiều thì càng tốt. Mà là một loại thủ đoạn cần sử dụng, sau khi đạt tới mục đích rồi thì sẽ không cần phải giết chóc nữa......”

Dương Túc Phong lẳng lặng nghe, hắn đột nhiên cảm giác được, chính mình mặc dù đã mấy lần thắng trận, nhưng trên thực tế, bản thân ngay cả một ít kiến thức quân sự cơ bản nhất cũng đều chưa từng tiếp xúc qua, khó trách có độc giả cả ngày mắng mình ngây thơ, quả thực, chính mình thật quá ngây thơ.

Khắc Lao Tắc Duy cười cười nói: “Lão Vân hôm nay quả không nói hết thì không hài lòng , kì thật những lời này ta cũng đã muốn nói với ngươi từ rất lâu. Chiến tranh không phải là trò chơi của hài tử ở nhà, nhân từ là không được. Ngươi xem xem, tuyệt đại danh tướng ngày xưa, có vị nào từng đối đãi với kẻ địch nhân từ không? Lúc Nhạc Thần Châu bình định Xích Luyện Giáo, giết bốn vạn bảy nghìn giáo chúng nòng cốt, đem thi thể trực tiếp ném xuống biển sâu. Đường Lãng nguyên soái chinh chiến thất hải, có bao nhiêu kẻ địch bị hắn trói quặt vào tảng đá lớn quăng hết xuống biển? Mà ngay cả Tiêu Ma Ha, lúc đầu chiếm lĩnh Mỹ Ni Tư, cũng là nhờ vung mạnh đồ đao, nhân khẩu của Tiêu Xuyên đạo dưới thời đại thống trị của hắn giảm xuống còn hai phần ba, có ngày nào mà không bị giết mất hai, ba trăm mạng? Chúng ta cũng biết tâm tư của ngươi, ngươi một lòng muốn khống chế chiến sĩ Lỗ Ni trong tay mình, cho nên không muốn giết chết bọn chúng. Nhưng xét ở một góc độ khác, có lẽ bọn chúng cũng không đến mức quan trọng như vậy. Chiến sĩ Lỗ Ni khá tốt, dũng mãnh cường tráng, có sự hỗ trợ của bọn chúng mặc dù tốt đấy, nhưng cho dù không có, chúng ta đem toàn bộ bọn chúng ra giết sạch rồi, thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.”

Vân Thiên Tầm quan sát sắc mặt Dương Túc Phong, lúc trắng lúc xanh, cũng không để ý đến, lạnh lùng nói: “Đây đều những lời tậm huyết của những kẻ đã từng cầm quân chinh chiến, ngươi muốn nghe thì nghe, không nghe cũng chẳng sao.”

Khắc Lao Tắc Duy Tư cất lời thay đổi đề tài: “Những lời tâm huyết này đến đây là ngừng được rồi, chúng ta mau nói về việc giải cứu Tô Khắc La thôi.”

Sắc mặt của Dương Túc Phong mới giãn ra được một chút, khẽ gật đầu.

Vân Thiên Tầm nói: “Nguyên là Tô Khắc La đã có cầu cứu chúng ta, chúng ta đáp ứng cũng được, không đáp ứng cũng được, vấn đề cũng không lớn. Nhưng sự kết hợp giữa Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cùng Viên Vân Uyên, khiến cho chúng ta không thể không cứu, không có sự lựa chọn nào khác. Ta đề nghị chúng ta nhanh nhanh xuất binh, hơn nữa, chẳng những phải cứu Tô Khắc La, mà còn phải diệt trừ tận gốc Thái Dương thần giáo.”

Tư tưởng của Dương Túc Phong nhất thời theo không kịp tiết tấu của hai người, trầm ngâm nói :“Diệt trừ Thái Dương thần giáo?”

Vân Thiên Tầm chỉ vào bản đồ quân sự, bình tĩnh nói: “Ta cùng lão Khắc thương thảo một kế hoạch, chúng ta đề nghị đánh một gậy thật mạnh, một lần quét sạch Cam Xuyên đạo cùng Dương Xuyên đạo. Bước đầu tiên, chúng ta xuất binh giải cứu Tô Khắc La, khiến cho Ai Đức Tư Đặc La Mỗ phải lui về cố thủ ở nước của hắn, bước thứ hai, chúng ta lập tức huy động binh ra bắc, cùng với Lam Sở Yến hai mặt giáp công, đuổi Thái Dương thần giáo vào Linh Đình Dương......”

Kế hoạch mà Vân Thiên Tầm và Khắc Lao Tắc Duy Tư cùng nhau nghiên cứu chế định chính là kế một mũi tên bắn rơi hai con chim. Đầu tiên là quân Lam Vũ minh tu sạn đạo, ám độ trần thương (*), tại phương hướng Nạp Tư Lôi Đặc của Cách Lai Mỹ làm ra một động thái như sắp có một cuộc tiến công đại quy mô, đồng thời quân đội dưới trướng Lam Sở Yến cũng bày ra điệu bộ muốn cùng Thái Dương thần giáo quyết một trận huyết chiến, thu hút sự chú ý của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cùng Viên Vân Uyên, sau đó lại cho một tướng lãnh có tài thao lược suất lĩnh một nhánh quân từ chỗ giao giới của Mỹ Ni Tư địa khu cùng Liên bang La Ni Tây Á bí mật thẳng tiến. Trực tiếp xâm nhập vào nội địa Tô Khắc La, nội ứng ngoại hợp, nhất cử công kích đánh tan chủ lực của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, khiến cho Ai Đức Tư Đặc La Mỗ phải rút quân co cụm lại trong nước Tháp Lâm, sau đó đem đơn vị bộ đội này tái liên hợp với quân đội Tô Khắc La cùng nhau lên phía Bắc, cùng Lam Sở Yến bao vây chủ lực của Thái Dương thần giáo, nghĩ biện pháp tiêu diệt, ít nhất, thì cũng phải đem toàn bộ lực lượng bên ngoài của Thái Dương thần giáo ra diệt trừ toàn bộ.

----------------------------------------------------------

(*) Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương: Một trong 36 kế, hành động khiến đối phương không lường trước được

Kế hoạch này, có khả năng phải kéo dài hai ba tháng. Bởi vì bên trong còn có dính dáng đến vấn đề đàm phán cùng Tô Khắc La, lại thêm liên hợp trận tuyến, không phải trong thời gian ngắn là có thể xử lý tốt. Do những vấn đề phức tạp này tồn tại, cho nên chọn người suất quân tiến vào giải đất trung tâm Tô Khắc La chỉ có thể là Dương Túc Phong, chỉ có hắn mới có thể đối mặt hội đàm với Tô Phỉ Thải Vi, xử lý quan hệ lắt léo giữa quân đội hai nước.

Bởi vì lần tác chiến này chính là do Dương Túc Phong tự mình dẫn quân xâm nhập ở phía sau địch. Cho nên Vân Thiên Tầm cùng Khắc Lao Tắc Duy Tư đều vô cùng thận trọng, suy xét tới nhiều biện pháp xử lý các loại tình huống có thể bộc phát. Có điều bản thân Dương Túc Phong lại không lo lắng đến thế, có tới năm liên đội chủ lực chỉnh tề sung mãn trong tay, cho dù mười mấy vạn quân của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ vây bủa lại, chỉ cần chính mình không hết đạn, hết gạo. Thì hắn cũng đừng hòng có thể chiếm ưu thế, huống chi bên ngoài còn có đại quân do hai người Lam Sở Yến và Phượng Thải Y chỉ huy.

Vân Thiên Tầm nói: “dựa vào thời gian xuất phát từ Khắc Lao Địch Áo mà suy đoán, bọn họ hẳn là vào khoảng mười ngày đến nửa tháng sau sẽ có thể lấy được sự liên hợp hành động từ Tô Khắc La. Hơn nữa người Tô Khắc La rất có thể còn chẳng hay biết gì. Cho nên, động tác của chúng ta cũng phải nhanh lên, ngoại trừ 3 liên đội Xạ Nhan tiếp tục đóng ở núi Tiểu Thang ra, liên đội của bọn Tang Đốn Lặc Phổ phải chuẩn bị bí mật rút theo hướng tây.”

Khắc Lao Tắc Duy Tư gật đầu nói: “Điều quan trọng nhất của chúng ta chính là muốn đạt đến mức công kỳ bất bị, xuất kì bất ý, đánh cho Ai Đức Tư Đặc La Mỗ không kịp trở tay. Giải quyết xong Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, chuyện còn lại cũng chỉ có vương quốc Thước Á Lôi, có lẽ chỉ cần vung hai gậy, thì vương quốc Thước Á Lôi sẽ khuất phục. Vấn đề của liên bang La Ni Tây Á càng giải quyết sớm. Đối với chúng ta mà nói lại càng có thêm thời gian đủ để chuẩn bị cho trụ sở hải quân, nhanh chóng chiếm lĩnh kênh đào Y Mã, là điều kiện tiên quyết cho hải quân chúng ta xuất phát đến biển Gia Lặc Tân sau này.”

Dương Túc Phong gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng kế hoạch của hai người. Sách lược cuộc chiến lần này bao hàm tây bộ địa khu Mỹ Ni Tư cùng cả Liên bang La Ni Tây Á, sau khi bánh xe chiến tranh lần này bắt đầu lăn, có lẽ phải đến khi bình định cả Liên bang La Ni Tây Á mới có thể tạm dừng.

Trải qua suy xét kín đáo cùng kế hoạch, ngày 20 tháng 5 năm thiên nguyên 1728, Dương Túc Phong chính thức hạ lệnh áp dụng tên gọi của kế hoạch tác chiến là “Gậy buồn bực”, hắn quyết tâm mượn kế hoạch này hung hăng gõ Ai Đức Tư Đặc La Mỗ một cú bằng buồn bực côn.

“Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương.” Đây là chiến lược quân sự mà thời đại nào cũng đều áp dụng, chính là xem xét trình độ vận dụng của song phương ta và địch. Vì giữ được bí mật, bọn Lặc Phổ cùng Tang Đốn suất lĩnh liên đội bí mật trà trộn vào bên trong doanh trại phòng bị của trọng điểm Đông Nhật, công khai tiến hành một cuộc tập trận, sau đó mấy liên đội bí mật biến mất ở phía tây nam phủ Lệ Xuyên, liên lạc thông qua vô tuyến điện, ngày nghỉ ngơi, đêm hành quân nhằm hướng tây nam địa khu Mạch Khắc Lai bí mật tiến vào.

Còn ở phía Cách Lai Mỹ, thì là một cảnh tượng sôi sục khí thế ngút trời, trên hai mặt quân sự chính trị quân Lam Vũ muốn tiến hành đồng bộ, công khai tuyên bố muốn tiến hành đánh một trận cuối cùng với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, trên các tờ báo của Cách Lai Mỹ đều in ảnh chụp Phượng Thải Y khoác hoàng bào khí thế hung hăng tuyên bố muốn phát động chiến tranh, khiến cho phía sau lưng nàng được mệnh danh là “Nữ thần chiến tranh”, nhưng sắc đẹp của nàng cũng làm khuynh đảo không ít người.

Tài Miểu Miểu căn cứ vào ý tứ của Dương Túc Phong, lại tung nữ vương Y Toa Bối Nhĩ ra làm con rối, tuyên bố chính là chỉ ý của nữ vương bệ hạ, đưa ra thông điệp cuối cùng đối vương quốc Tháp Lâm với một giọng điệu gay gắt, yêu cầu vương quốc Tháp Lâm lập tức đem Ô Mạn Lặc Tư giao lại cho chính phủ tạm thời của vương quốc Cách Lai Mỹ xử lý, trong thông điệp, Tài Miểu Miểu liệt hành động của Ô Mạn Lặc Tư vào trong mười tội trạng nghiêm trọng, khiến cho người bên ngoài coi Ô Mạn Lặc Tư chính là phạm nhân phạm vào tội ác nặng nhất trong mười tội trạng nghiêm trọng không thể tha thứ, chỉ cần hắn vừa về tới Cách Lai Mỹ, lập tức sẽ bị băm vằm thành hàng trăm mảnh, mục đích chính là khiến cho Ô Mạn Lặc Tư căn bản không dám về nước, lấy điều này làm cớ để phát động chiến tranh.

Đồng thời, lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ dưới sự chỉ huy của Phượng Thải Y bắt đầu hướng về trọng điểm Tinh Tinh Hạp công khai tiến quân, bộ đội xếp thành mấy đội võ trang hạng nặng giống hệt nhau tiến vào, doanh trại pháo binh Dã chiến cũng không che giấu hành tung của mình, pháo Dã chiến nòng 75 li được thồ trên lưng bầy ngựa thong thả đi theo phía sau bộ đội, gây cho kẻ địch một cảnh tượng đại quân áp chế rầm rộ . Các phóng viên của vương quốc Cách Lai Mỹ đi theo phía sau quân đội, ghi chép từng chi tiết tiến quân của quân đội, sau đó hướng về quốc dân mà tuyên dương. Nhiều năm trở lại đây, người Cách Lai Mỹ đối với chiến tranh đều chán ghét như thế, nhưng theo bước chân của quân Lam Vũ tiến vào, loại quan niệm này bắt đầu chậm rãi xảy ra chuyển biến một cách vô ý thức.

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ quả nhiên không dám lơ là khinh xuất, lập tức phái binh lực tinh nhuệ nghiêm phòng tử thủ tại trọng điểm Tinh Tinh Hạp, ở trong trọng điểm này tích trữ binh lực năm vạn người trở lên, vẫn đào bới một lượng lớn đường hầm cùng công sự phòng ngự, để ngăn ngừa hỏa pháo của quân Lam Vũ. Đồng thời, hắn cũng rời khỏi thành Duy Nạp Tư - thủ đô của Tô Khắc La, tự mình tới trước sơn khu bắc bộ Tô Khắc La chỉ huy chiến đấu, phải nhanh chóng tiêu diệt tàn quân của Tô Khắc La, nếu như có thể bắt được Tô Phỉ Thải Vi là tốt nhất. Xét từ tin tình báo , Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đối với hướng đi của Phượng Thải Y và Lam Sở Yến đều vô cùng chú ý, nhưng đối với kẻ đến từ mũi nhọn của trung bộ địa khu này cái gì cũng hoàn toàn không biết, điều này cũng không thể trách hắn, thật sự là lọt vào trong khí thế hung hãn giữa hai con cọp cái này quả thật khiến cho người ta phải cảm thấy chấn động .

Hành động của Lam Sở Yến so với Phượng Thải Y còn có phần khoa trương hơn, ý tứ ngang ngạnh đã không làm thì thôi, còn đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn, nàng hạ lệnh cho tất cả quân đội dưới trướng, chính mình lựa chọn mục tiêu công kích, đồng thời hướng về phía Thái Dương thần giáo phát khởi hàng loạt cuộc công kích lớn nhỏ không đồng nhất, bao gồm những đội nhận lệnh của nàng như đội du kích, đội quân bổ sung… đều bắt đầu hướng về Thái Dương thần giáo mãnh liệt phản kích, trong một lúc, cả Cam Xuyên đạo cùng Dương Xuyên đạo đều thần hồn nát thần tính, khói lửa nổi lên bốn phía, mà Lam Sở Yến thì suất lĩnh đội quân chủ lực ước chừng sáu trăm người tiến thẳng tới Tử Lan phủ, Viên Vân Uyên vội vàng tự mình suất quân nghênh kích, chiến tranh tàn khốc hết sức căng thẳng.

Trên phương diện hải quân, Dương Túc Phong gửi điện lệnh cho hạm đội của Vũ Phi Phàm bắt đầu hướng về thủ đô vương quốc Tháp Lâm là Đa Bỉ Nhượng, cũng là cố ý không che giấu hành tung của mình, công khai giương cao cờ xí của quân Lam Vũ, đối với những đội thuyền của vương quốc Tháp Lâm đi ngang qua bên cạnh hạm đội, đều phát ra tín hiệu yêu cầu lập tức né tránh nếu không sẽ bị tấn công. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ luôn luôn chỉ coi trọng lục quân, đối với hải quân trên cơ bản là không thèm để ý, cho nên vài chiến hạm hải quân nhỏ nhỏ dùng để tuần tra của vương quốc Tháp Lâm , trước mặt hạm đội của Vũ Phi Phàm, bọn họ không đánh mà chạy, thậm chí không thèm trở lại Đa Bỉ Nhượng, mà trực tiếp chạy đến ẩn núp ở bến tàu nhỏ khác.

Hết thảy đã chuẩn bị an bài xong, lúc Dương Túc Phong chuẩn bị xuất phát, Đàn Mạn Ái lần nữa tìm đến Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong tiếc nuối nói: “Đàn lão bản, nhiệm vụ bảo tiêu lần này, ta rất muốn tiếp nhận, nhưng, ta không thể tự mình đi. Nếu như ngươi đồng ý, ta có thể an bài bộ hạ suất lĩnh chiến sĩ tinh nhuệ nhất đi trước......”

Đàn Mạn Ái lắc đầu nói: “Không cần, người ta chỉ định muốn ngươi phụ trách hộ tống. Ngươi đã không muốn tiếp nhận, thì xem như ta chưa hề nhắc tới đi.”

Dương Túc Phong cười khổ mà nói: “Ai, ta đã biết, hai ngàn vạn kim tệ này không dễ nuốt chút nào.”

Đàn Mạn Ái gật đầu, không nói gì thêm, đi thẳng, nhưng lúc nàng đi tới cửa, đột nhiên lại quay đầu lại, chậm rãi nói: “Dương Túc Phong, sau ba tháng nữa, ngươi có rảnh hay không? Cố chủ có thể chờ ngươi ở nơi này trong ba tháng......”

Dương Túc Phong nói: “Ta không biết.”

Hắn quả thật không biết, cuộc chiến tranh này sẽ kết thúc trong bao lâu, Tô Khắc La, tây bộ địa khu Mỹ Ni Tư, cả Liên bang La Ni Tây Á, đều có bao hàm trong kế hoạch tác chiến “Buồn bực côn”, chỉ có bắc thang lên hỏi ông trời mới biết đến lúc nào địa khu này mới có thể hoàn toàn an tĩnh lại.

Đồ Đấu Châu cùng Đao Vô Phong suất lĩnh đội quân đặc chủng tác chiến “Ngũ giác tinh” vây quanh Dương Túc Phong lặng lẽ hướng về phía tây nam địa khu Mạch Khắc Lai tiến vào, nơi đó là binh trạm thứ nhất dưới sự khống chế của lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ, bộ đội qua lại nơi đó dừng chân nghỉ ngơi và hồi phục, bổ sung vật tự tác chiến, chính là muốn xâm nhập vào vương quốc Tô Khắc La.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất