Giáo Chủ Về Hưu Thường Ngày

Chương 1: Xuất ra ngoài mà đánh nhau được không?

Chương 1: Xuất ra ngoài mà đánh nhau được không?
Đúng là tiết trời tháng chín, mưa thu dầm dề, gột rửa đi cái nóng hầm hập của mùa hè.
“Ai, gió thổi bớt phân nửa, trời mưa thì xong cả rồi.”
Phía nam thành Kim Lăng, trước cửa Túy Tiên Lâu, Vương Dã tựa vào khung cửa, nhìn con phố vắng vẻ, bất đắc dĩ nói: “Hôm nay buôn bán lại ế ẩm nữa rồi!”
Hắn dáng vẻ thanh tú, khoác một bộ thanh sam, thẳng tắp trên thân hình cơ bắp cuồn cuộn, kiên cố hữu lực.
Nhìn thoáng qua, cứ ngỡ là một văn nhân thư sinh khí vũ bất phàm.
Quay đầu nhìn tiểu nhị đang gục bên cạnh ngủ gà ngủ gật, hắn nhếch mép một cái, lộ ra một tia bất đắc dĩ: “A Cát cái thằng ngốc này, ngoài ngủ ra thì chỉ biết ăn, nếu không phải cái tôn tử này tay chân lanh lẹ, lão tử đã sớm đuổi cổ hắn rồi!”
“Ai, làm ăn khó khăn thật đấy!”
“Bất quá sinh ý có khó khăn mấy, cũng tốt hơn đao quang kiếm ảnh, lục đục với nhau...”
Nói rồi, Vương Dã nhìn vào lòng bàn tay mình nơi có vết chai dày cộm, nhẹ nhàng lắc đầu.
Vương Dã vốn không phải người của thế giới này.
Từ mười năm trước, Vương Dã tình cờ xuyên việt đến cái thế giới võ hiệp này.
Cũng giống như mấy đoạn trong tiểu thuyết, Vương Dã gặp kỳ ngộ, luyện thần công, chỉ dùng mười năm đã trở thành vô địch thiên hạ, trở thành Ma Giáo giáo chủ hung danh hiển hách, uy chấn thiên hạ.
Có lẽ là vì vô địch mà quá mức tịch mịch, cũng có lẽ là vì chán ghét những trận hục hặc tranh đấu giang hồ.
Vương Dã trong một lần bị chính đạo vây quét đã giả chết, từ đó về sau võ lâm thái bình.
Giang hồ không còn Ma Giáo giáo chủ hung danh hiển hách, nhưng thành Kim Lăng lại có thêm một lão bản tửu lâu tham tiền háo sắc.
“Ai, mở thêm hai canh giờ nữa, nếu như không có khách nhân nào, liền đóng cửa luôn!”
Hồi tưởng lại tất cả những chuyện này, Vương Dã tự nhủ: “Di Hồng viện dạo này mới có hai em Mao muội, tóc vàng mắt xanh trông cũng được lắm, vừa vặn nhân lúc không có ai đi khoái hoạt một phen, chẳng phải là tốt sao...”
Trong lời nói, Vương Dã lộ ra một tia hèn mọn, phảng phất như hai em Mao muội kia đang ở ngay trước mắt.
“Chưởng quỹ, xin hỏi có phòng trống không ạ?!”
Ngay lúc Vương Dã tâm trí hướng về Di Hồng Viện, ý nghĩ kỳ quái, một giọng nói lạ truyền đến.
Ngước mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh, hắn thấy mấy bóng người đang đứng trước cửa khách sạn.
Mấy người này đầu đội nón rộng vành che khuất mặt mũi, bên dưới áo tơi là trang phục chỉnh tề, tay cầm trường thương đao kiếm, xem ra là những hiệp khách giang hồ.
Kim Lăng thành lục thông ngũ lĩnh, thế ách tam giang, là thành phố lớn nhất trong vòng ngàn dặm, du khách thương nhân qua lại vô số, thậm chí cả dị nhân phiên bang tóc vàng mắt xanh cũng thường lui tới.
Đối với đám giang hồ du hiệp này, Vương Dã, người mở khách sạn, đã sớm chẳng còn ngạc nhiên.
“Có, có, có chứ!”
Nghe vậy, nụ cười bỉ ổi trên mặt Vương Dã lập tức biến thành nịnh nọt, hắn hướng về phía mấy người ngoài cửa nói: “Đương nhiên là có phòng trống rồi, mấy vị, bên ngoài mưa lớn, mời vào trong nói chuyện!”
Nói rồi, Vương Dã khom người mời mấy người kia vào khách sạn.
Nếu như là trước kia, khi Vương Dã còn là Ma Giáo giáo chủ, đương nhiên không cần phải làm như vậy.
Nhưng bây giờ, vì sinh ý, chẳng có gì là khó coi cả.
“Cho ba người chúng ta ba gian phòng trên lầu.”
Vừa bước vào khách sạn, một người đàn ông đưa cho Vương Dã một nén bạc nhỏ.
“Được rồi!”
Thấy bạc, Vương Dã trong lòng vui vẻ, mở miệng nói: “Mấy vị khách quan, chỗ chúng tôi còn có tửu thủy thượng hạng, trong cái tiết trời mưa thu dầm dề này, sao không làm một bình để xua tan cái ẩm ướt hàn khí?”
“Cũng được, ngươi cho chúng ta một vò rượu hoa điêu, lại xào hai món nhắm, thêm hai cân thịt dê!”
Nghe Vương Dã nói, một người đàn ông trong số đó lên tiếng.
“Được rồi, tôi đi chuẩn bị ngay đây.”
Vương Dã đáp lời, đồng thời đá một cái vào A Cát đang ngủ gật bên cạnh: “Ngủ, ngủ, ngủ suốt ngày, chỉ biết ngủ thôi, dẫn mấy vị khách quan này lên lầu nghỉ ngơi đi!”
“Tay chân lanh lẹ lên, nếu chậm trễ mấy vị khách quan, ta trừ nửa tháng tiền công của ngươi!”
"A!"
A Cát bị Vương Dã đá cho tỉnh, đầu óc cũng thanh tỉnh lại, ngơ ngác đáp lời,
Rồi quay sang nói với mấy người đàn ông: “Mấy vị khách quan xin mời đi theo tôi!”
Nói rồi, hắn dẫn mấy người đàn ông lên lầu.
“Thằng nhãi ranh!”
Nhìn theo dáng vẻ của A Cát, Vương Dã lẩm bẩm.
Đồng thời hắn lấy ra số bạc vừa nhận được, ước lượng trong tay, mừng thầm: “Gần hai mươi lượng bạc, phen này buôn bán có lời rồi!”
Nói rồi, Vương Dã gọi vọng vào bếp: “Ba món xào, hai cân thịt dê!”
...
Một lúc sau, mấy người đàn ông vừa rồi từ trên lầu đi xuống.
Họ đều đã bỏ mũ rộng vành áo tơi, lộ rõ chân dung.
Những người này ai nấy đều có khuôn mặt kiên nghị, đao kiếm không rời tay, ánh mắt đầy cảnh giác, tìm một chỗ rồi ngồi xuống bắt đầu ăn uống, không nói một lời nào.
Điều này khiến cho bầu không khí vốn đã yên tĩnh của khách sạn, càng trở nên quỷ dị hơn.
Rõ ràng là mấy người đàn ông này có chuyện trong người.
Thấy cảnh này, Vương Dã lắc đầu.
Mấy người này, đến cả ngụy trang cơ bản nhất cũng không biết...
“Chưởng quỹ...”
Ngay lúc Vương Dã âm thầm cảm thán ý thức của thế hệ võ lâm nhân sĩ nát bét, A Cát tiến đến bên cạnh hắn, khẽ nói: “Mấy người kia không bình thường chút nào!”
“Sao?”
Nghe vậy, Vương Dã nhướng mày, uể oải hỏi.
“Vừa rồi tôi dẫn bọn họ lên phòng, phát hiện bọn họ cảnh giác cao độ, lại còn giấu vật gì đó cộm cộm trong ngực, mà trên người còn có mùi máu tươi, những người này chắc chắn...”
A Cát thần bí nói.
“Dừng lại!”
Chưa đợi A Cát nói hết câu, Vương Dã liền cắt ngang: “Những quy tắc ta dạy ngươi đều quên hết rồi à? Cứ thành thật làm việc đi, chuyện của khách ta không quan tâm, cũng đừng có đến hỏi han, đắc tội khách, coi chừng ta đánh chết tên tiểu tử thối nhà ngươi!”
“Nhưng mà...”
Nghe Vương Dã nói vậy, A Cát còn muốn nói gì đó.
Nhưng Vương Dã không cho hắn cơ hội.
“Nhưng mà cái rắm!”
Vương Dã gõ mạnh vào đầu A Cát một cái: “Ngươi rảnh rỗi lắm sao? Xe chở phân đi qua trước cửa ngươi cũng muốn lấy muôi nếm thử xem mặn nhạt à?”
“Ta nói cho ngươi biết nhé...”
Vương Dã chuẩn bị thao thao bất tuyệt giáo huấn A Cát.
“Lạc Trưởng Thiên, ngươi nghĩ rằng các ngươi an toàn chắc?!”
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, một người đàn ông đội nón lá bước vào quán, nhìn chằm chằm vào mấy người đang ăn uống rồi cười khẩy: “Ngoan ngoãn giao đồ ra đây, nếu không thì đừng trách ta ra tay vô tình!”
Người đàn ông này đội mũ rộng vành, mặc áo đen che mặt, hơi nước ngưng tụ trên áo tơi, cũng không che giấu được sát khí tỏa ra!
“Hừ, thật là khoác lác, vô nghĩa!”
Nghe vậy, một hán tử vóc dáng cường tráng rút trường kiếm ra khỏi vỏ, cười lạnh nói: “Trừ khi ta chết, còn không thì không có khả năng!”
“Tốt!”
Nghe vậy, người đàn ông áo đen hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu đã vậy, thì ta toại nguyện cho ngươi!”
“Lên hết đi!”
Soạt!
Theo tiếng ra lệnh, tám người áo đen lập tức phá cửa sổ mà vào, trong nháy mắt bao vây Lạc Trưởng Thiên và đồng bọn vào giữa.
Trong một khách sạn lớn như vậy, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng!
“Chư vị khách quan!”
Ngay thời khắc giương cung bạt kiếm, một giọng nói lạc lõng từ bên cạnh vang lên: “Tiệm nhỏ buôn bán lời lãi ít ỏi, chư vị muốn đánh nhau thì phiền ra ngoài mà đánh được không?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất