Chương 13: Bên trong miếu hoang
Giờ Hợi, khoảng bảy khắc. Bên ngoài Kim Lăng Thành, trong một ngôi miếu đổ nát.
Nơi này vốn là một miếu Bồ Tát, không biết vì lý do gì mà mất đi hương hỏa, trải qua mưa gió tàn phá, lụi bại đến mức này.
Bên trong miếu hoang phủ đầy bụi đất, mạng nhện giăng kín. Tượng Bồ Tát tàn phá sớm đã hư hại không chịu nổi, chỉ còn lại nửa khuôn mặt tươi cười, dưới ánh lửa càng làm nổi bật vẻ quỷ dị, dọa người.
Trong một góc khuất, Diệp Trường Thanh và Trương Túc đốt một đống lửa trại, bày biện gà quay và rượu mạnh, miệng lớn ăn uống.
Một bên, Vương Dã hai tay bị trói chặt, cả người bị treo dán trên xà nhà, trông vô cùng khôi hài và đáng thương.
“Ấy, hai vị hảo hán, cái kia gà quay cho ta ăn chút chứ?”
Vương Dã hai mắt nhìn chằm chằm vào con gà quay bóng loáng trước mặt Diệp Trường Thanh và Trương Túc, mở miệng nói: “Ta từ sáng sớm bị các ngươi trói đến nơi này, đã một ngày không có gì vào bụng rồi. Con tin cũng là người mà!”
Trong lời nói, Vương Dã còn cố gắng lung lay thân thể hai cái.
Cái lắc lư này khiến cho xà nhà mục nát rung động, vô số tro bụi từ trên rơi xuống.
“Ăn, ăn, ăn, chỉ biết có ăn!”
Nghe Vương Dã nói vậy, Trương Túc nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đều sắp chết đến nơi còn nghĩ đến ăn!”
“Cũng là bởi vì sắp chết đến nơi nên mới muốn ăn nha.”
Nhìn Trương Túc nhíu mày, Vương Dã nhỏ giọng nói: “Bây giờ không ăn thì về sau không còn cơ hội nữa. Chặt đầu phạm nhân trước khi chết còn có bữa cơm đoạn đầu, trước khi xuống đao còn có một bát rượu trấn hồn đấy.”
“Ta bị các ngươi trói đến làm con tin, các ngươi không nói là tham ăn tham uống chiêu đãi, thì trước khi động thủ cũng phải cho ta một bữa no bụng chứ.”
“Tất cả đều là người có mặt mũi, để bụng đói mà xuống Hoàng Tuyền thì đâu có tốt?”
“Còn lắm điều…”
Vương Dã miệng líu lo không ngừng, như một bà oán than phiền mãi không thôi, khiến người nghe tâm phiền ý loạn.
Bang lang!
Còn chưa đợi Vương Dã nói hết lời, lại nghe một tiếng vang giòn.
Ngay sau đó, một đạo hàn quang lóe lên, một thanh trường kiếm trực tiếp kê vào cổ họng Vương Dã.
“Còn ồn ào một câu nữa, ta lập tức lấy mạng ngươi!”
Trương Túc lạnh lùng nhìn Vương Dã, trong ánh mắt sát khí bừng bừng.
“Đến a!”
Nhìn thanh kiếm kề sát cổ, Vương Dã không những không sợ mà còn cứng rắn hơn vài phần. Hắn hơi ngửa đầu, mở miệng nói: “Ngươi dám giết ta à?”
“Ta mà sống, lúc động thủ A Cát còn có cái cố kỵ. Ta mà chết, hắn lại chẳng còn lo lắng gì!”
“Đến lúc đó hắn nổi cơn thịnh nộ, dốc toàn lực, tất nhiên sẽ chôn cùng hai người các ngươi!”
Thanh âm của hắn rất lớn, vang vọng trong đêm tối, truyền đi rất xa.
“Nếu ngươi muốn chết…”
Nghe Vương Dã nói, Trương Túc càng nhíu mày: “Vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
Nói rồi, Trương Túc liền chuẩn bị động thủ.
“Chậm đã!”
Ngay lúc Trương Túc chuẩn bị ra tay, Diệp Trường Thanh từ bên cạnh lập tức ngăn lại, nắm lấy cánh tay cầm kiếm của Trương Túc: “Người này không thể giết!”
“Diệp huynh, ngươi…”
Nhìn Diệp Trường Thanh, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt Trương Túc.
“Hắn nói có mấy phần đạo lý.”
Đối diện với vẻ kinh ngạc của Trương Túc, Diệp Trường Thanh mở miệng nói: “A Cát kia võ công cao cường, rất khó đối phó. Người này còn sống, lúc động thủ A Cát chắc chắn sẽ lo trước lo sau, có chỗ cố kỵ, không thể toàn lực hành động.”
“Nếu như người này chết, A Cát không những hoàn toàn không có cố kỵ, thậm chí những độc vật mà chúng ta đã chuẩn bị cũng không có chỗ thi triển!”
“Gà quay và rượu thôi mà, cho hắn là được!”
Nghe vậy, Trương Túc cũng hiểu rõ ra vấn đề.
Hắn gật đầu, thu trường kiếm về, hung hăng liếc Vương Dã một cái: “Tiện nghi cho ngươi, ăn đi!”
“Ta lấy gì mà ăn?”
Nghe vậy, Vương Dã lập tức tỉnh táo: “Ta bây giờ đang bị trói hai tay, treo trên xà nhà, ta lấy cái gì mà ăn!?”
“Hay là ngươi thả ta xuống?”
Trong lời nói, Vương Dã dùng kế lui để tiến, muốn đối phương thả mình xuống.
“Nằm mơ!”
Nhìn bộ dạng tiện hề hề của Vương Dã, Trương Túc lạnh lùng nói: “Ngươi cứ ngoan ngoãn ở đó mà treo đi, thả ngươi xuống, không có cửa đâu!”
“Vậy thì chỉ có thể làm phiền vị hảo hán này đút ta ăn thôi.”
Nghe Trương Túc nói, Vương Dã nở một nụ cười xấu xa: “Ta thích ăn cánh gà, cái thịt kia sảng khoái, mềm mịn, dư vị vô cùng…”
“Ngươi!”
Nhìn nụ cười xấu xa trên mặt Vương Dã, Trương Túc nhất thời nổi giận.
Hắn lúc này thật muốn rút kiếm, chém đầu Vương Dã để giải tỏa cơn giận trong lòng.
“Người sắp chết, cần gì phải tức giận!”
Ngay lúc Trương Túc tức giận, Diệp Trường Thanh trầm giọng nói: “Coi như là bữa cơm đoạn đầu, lát nữa tru sát A Cát, đoạt lấy Quân Thiên Lệnh, rồi xử tử người này cũng không muộn!”
Hừ!
Nghe lời này, Trương Túc hừ lạnh một tiếng.
Hắn trực tiếp xé một cái cánh gà, đưa đến bên miệng Vương Dã.
Nhìn thấy cánh gà trước mắt, Vương Dã lộ ra một nụ cười bỉ ổi.
Từ khi giả chết thoái ẩn đến giờ, cái cảnh cơm bưng tận miệng này, hắn đã lâu không được trải nghiệm.
Dù bây giờ bị treo ở đây, nhưng có người đút cho ăn, cũng không tệ.
Nghĩ đến đây, Vương Dã đang chuẩn bị cắn miếng cánh gà.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát chói tai vang lên.
“Chưởng quỹ, ta đến cứu ngươi!”
Thanh âm này trầm hùng, như tiếng chuông cổ, chấn động màng nhĩ người nghe ù ù.
Hiển nhiên, đây là một loại tuyệt học Sư Tử Hống của Phật môn.
Tiếng này vừa vang lên, mọi người đều giật mình.
Đồng thời, lại nghe soạt một tiếng, cánh cửa gỗ của miếu hoang lập tức văng tứ tung, ngay sau đó thân hình cường tráng của A Cát sải bước tiến vào.
Hắn chỉ thẳng vào Trương Túc và Diệp Trường Thanh, mở miệng nói: “Tặc nhân, mau thả…”
Nói được nửa câu, giọng A Cát bỗng im bặt.
Bởi vì, hắn thấy tên tặc nhân hung thần ác sát kia đang đưa một cái cánh gà đến bên miệng Vương Dã.
Mà Vương Dã đang vẻ mặt thô bỉ chuẩn bị cắn miếng cánh gà kia.
???
A Cát nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt ngơ ngác.
Cảnh tượng trước mắt này, chỗ nào giống như là đang bị bắt cóc tống tiền?
“Đến đúng lúc!”
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Trương Túc nheo mắt, ánh lên một tia lạnh lẽo: “Diệp huynh, động thủ, trước chế trụ thằng nhãi này, rồi hỏi chuyện Quân Thiên Lệnh!”
Vừa dứt lời, Trương Túc nhét cánh gà vào miệng Vương Dã, rút trường kiếm ra, xông về phía A Cát.
Thấy cảnh tượng như vậy, Diệp Trường Thanh cũng không chút chần chừ, thân hình khẽ động cùng Trương Túc đồng thời xuất kích!
“Không tệ.”
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Vương Dã vừa nhai cánh gà trong miệng, vừa nghĩ: “Có cánh gà ăn, có kịch vui để xem, chuyến này thú vị!”
“Chỉ là hai tay bị trói hơi bất tiện, nếu không thì có thêm một ngụm rượu mạnh, thì càng thoải mái.”
Cùng lúc đó, Trương Túc ra tay trước.
Trường kiếm trong tay hắn lóe lên không ngừng, như ảo như thật, bao phủ lấy quanh thân A Cát.
Tốc độ kia nhanh đến cực điểm, tràn đầy sát khí.
“A? Đầy sao vạn điểm trong Cuồng Phong kiếm pháp?”
Thấy vậy, Vương Dã khẽ động lòng: “Đây là kiếm pháp mà chưởng môn Hoa Sơn Kiếm Tông ẩn cư ba mươi năm mới sáng tạo ra, người này lại thi triển được!”
“Chiêu này vừa ra, tránh cũng không thể tránh, chuyên khắc người có thân pháp mau lẹ, A Cát sẽ ứng phó thế nào đây?”
Vương Dã vừa nhai cánh gà ngon lành, vừa âm thầm suy nghĩ.