Giáo Chủ Về Hưu Thường Ngày

Chương 41: Ta mẹ nó cám ơn ngươi a!

Chương 41: Ta mẹ nó cám ơn ngươi a!
Tiếng gõ cửa vang lên, tất cả mọi người liền dừng hết mọi việc đang làm. Đám người hướng về phía đại môn, phảng phất như gặp phải quỷ, nhao nhao đứng bất động. Nửa đêm bị gọi cửa, phần lớn không phải là chuyện tốt lành gì. Hơn nữa trước đó lại trải qua đủ chuyện, nhất thời, đám người không khỏi khẩn trương hẳn lên.
Nhất là Vương Dã, lúc này trên mặt hắn viết đầy vẻ bất đắc dĩ. Khách sạn của hắn vừa mới yên ổn được hai ngày, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Nghĩ tới đây, hắn xoay chuyển ánh mắt, rơi vào người A Cát, mở miệng nói: “A Cát, tiểu tử ngươi lại gây ra phiền toái gì cho lão tử nữa đấy?”
Khách sạn to lớn như vậy, chỉ có A Cát là nhiệt huyết lại hay bị trúng hai, trời mới biết tiểu tử này lại gây ra chuyện gì sau lưng hắn nữa.
“Trời đất chứng giám!” Nghe thấy lời của Vương Dã, A Cát kêu lên quái dị: “Hai ngày nay ta ở khách sạn bận trước bận sau mệt mỏi như chó, nào có thời gian đi gây phiền toái chứ!”
“Ngươi đúng là một thằng Lão mê tiền, mở miệng ra là nói dối!”
“Đánh rắm!” Đối với tiếng quái khiếu của A Cát, Vương Dã trừng mắt: “Nếu không trêu chọc phiền phức, thì tại sao lại có người nửa đêm gọi cửa!”
“Ta biết thế nào được chứ?!” A Cát mở miệng phản bác: “Ta nói cái Lão mê tiền nhà ngươi lúc nào mới thôi cái thói loạn chụp mũ đổ tội người khác...”
Nói rồi, A Cát liền chuẩn bị cùng Vương Dã lý luận cho ra nhẽ.
“Được rồi, đừng ồn ào nữa!” Không đợi A Cát nói hết câu, Trần Trùng đã mở miệng nói: “Ngoài cửa không có động tĩnh gì...”
Lời vừa nói ra, đám người nhất thời im bặt, nhao nhao hướng về phía đại môn mà nhìn. Đại môn khách sạn quả nhiên không còn động tĩnh gì, hiện trường lâm vào một sự yên tĩnh đến chết người!
“Sao lại không có tiếng động gì vậy?” Nhìn đại môn đã khôi phục lại bình tĩnh, Vương Dã đẩy A Cát đứng bên cạnh: “Đi lên xem thử xem!”
“Sao ngươi không tự đi đi?” Đẩy tay Vương Dã ra, A Cát trợn trắng mắt: “Muốn đi thì tự mình đi mà xem!”
“Hắc, ngươi đúng là một thằng tiểu vương bát đản!” Nhìn thấy thái độ của A Cát, Vương Dã vừa mới chuẩn bị nói gì đó thì...
“Vụt!”
Theo một tiếng vang nhỏ, chỉ thấy một đạo hàn quang hiện lên, then cửa đại môn đã bị chém thành hai nửa.
“Soạt!”
Ngay khoảnh khắc then cửa bị chém thành hai nửa, đại môn Túy Tiên Lâu bỗng nhiên mở rộng. Ngay sau đó, một thân ảnh mặc áo đen, đầu đội nón lá bước vào. Thân ảnh này dáng người cao ráo, cầm trong tay một thanh trường kiếm, vành nón rộng che khuất dung mạo, khiến cho người ta khó mà nhìn rõ mặt mũi, trông có vẻ khá thần bí.
“Các ngươi...” Thân ảnh kia sau khi đi vào, chậm rãi mở miệng: “Ai là A Cát?”
A Cát!? Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều giật mình. Vương Dã đột nhiên quay đầu, hắn gắt gao nhìn chằm chằm A Cát, thấp giọng hừ hừ nói: “Đây là cái mà ngươi gọi là không trêu chọc phiền phức hả!?”
“Ta không quen biết hắn ta!” Nhìn thấy vẻ mặt của Vương Dã, A Cát hừ hừ đáp.
“Người ta đã tìm tới tận cửa mà ngươi còn bảo không quen biết, ngươi lừa ai vậy hả?!” Vương Dã trợn tròn mắt: “Ta biết ngay là tiểu tử ngươi nhân lúc ta không chú ý mà gây chuyện!”
“Không ai nói gì sao?” Nhìn bộ dạng trước mắt, thân ảnh kia lạnh lùng mở miệng: “Cũng tốt, nếu các ngươi không nói ai là A Cát, ta sẽ hủy đi nơi này!”
“Ta muốn xem, hắn có thể trốn đến khi nào!” Nói rồi, thân ảnh kia khẽ động thanh trường kiếm trong tay!
“Soạt!”
Theo một tiếng vang nhỏ, một cái bàn bị chém thành hai nửa.
"Bàn của ta ai!"
Thấy cảnh tượng như vậy, tim Vương Dã như rỉ máu. Một kiếm này chém trúng cái bàn, tổn thất của hắn là bạc trắng đấy!
Sau khi chém bàn, thân ảnh kia chuẩn bị tiếp tục động thủ. Nhưng đúng lúc này, Vương Dã bỗng nhiên đứng dậy.
“Ồ? Cuối cùng cũng định đứng ra sao?” Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thân ảnh kia cười lạnh nói.
"Đừng hiểu lầm,
Ta không phải A Cát!"
Nghe vậy, Vương Dã chỉ vào A Cát đứng bên cạnh, mở miệng nói: “Hắn mới là!”
???
Lời vừa nói ra, A Cát khẽ giật mình. Chợt, hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vương Dã, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Vào thời khắc mấu chốt này, thằng nhãi Vương Dã lại chủ động đứng ra bán đứng hắn!
Ta mẹ nó!
“Đừng nhìn ta...” Nhìn vẻ mặt của A Cát, Vương Dã mở miệng nói: “Ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, nếu ngươi không đứng ra, hắn sẽ hủy nơi này mất, ta cũng có cách nào đâu!”
“Dù sao mua cái bàn tốn kém lắm đó!”
Nghe thấy lời của Vương Dã, A Cát định nói gì đó. Nhưng đúng lúc này, thân ảnh kia chỉ kiếm vào A Cát, mở miệng nói: “Ngươi chính là A Cát?”
“Không sai, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ...” Nghe vậy, A Cát ưỡn ngực lên, mở miệng nói: “Ta chính là A Cát!”
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Khi nói chuyện, A Cát vô thức lớn giọng hơn, giọng trở nên ồm ồm, có vài phần uy nghiêm.
“Ngươi chính là người một mình đánh tám tên tặc nhân chạy trối chết? Lại còn chém giết hai tên tặc nhân ở miếu hoang?” Nhìn thấy A Cát thừa nhận, thân ảnh kia tiếp tục hỏi.
“Không tệ!” Nghe thấy thân ảnh kia nhắc đến những chiến tích hào quang của mình, A Cát theo bản năng đáp ứng.
“Đã như vậy, vậy thì không sai rồi!” Thấy A Cát thừa nhận, thân ảnh kia ưỡn thanh trường kiếm trong tay lên, đứng thẳng người, lạnh giọng nói: “Ta, Hạo Thiên kiếm hiệp, xin được khiêu chiến ngươi!”
???
Nghe thấy câu nói này, người Vương Dã cứng đờ, nổi hết cả da gà. Thì ra cái người đứng trước mặt hắn đây, lại là một tên bệnh hoạn? Nghĩ đến đây, Vương Dã gật đầu.
Hiểu rồi, hắn hoàn toàn hiểu ra. Chuyện xưa đã nói không sai, thế gian này chính là cá tìm cá, tôm tìm tôm, đồ bỏ đi thì hợp với nhau, rùa đen thì xứng với vương bát. A Cát vốn là một tên nhiệt huyết tự kỷ cuồng, giờ lại có một tên bệnh hoạn khác đến khiêu chiến hắn. Đây mới gọi là kỳ phùng địch thủ, tương ngộ lương tài, không ai bị bệnh cả.
A Cát cũng sững sờ ngay tại chỗ. Hạo Thiên Kiếm hiệp là cái quái gì? Tại sao lại khiêu chiến mình? Cái này là vì cái gì chứ?
Nhưng mà, ngay lúc A Cát còn đang nghi hoặc, thân ảnh kia khẽ động thanh trường kiếm trong tay, đâm thẳng vào huyệt Thiên Trung của A Cát. Ra tay mau lẹ hết sức, vừa ra tay là nhắm ngay tử huyệt!
Thấy thân ảnh kia một kiếm bay thẳng vào huyệt Thiên Trung của mình, A Cát biến sắc, lộ ra vẻ ngưng trọng. Nếu đối phương vừa ra tay đã là sát chiêu, hắn cũng không cần phải giữ lại làm gì. Ngay lập tức, hai tay A Cát chắp trước ngực, mở miệng nói: “Mô… U…!”
Trong khoảnh khắc, một cỗ khí tức trang nghiêm từ trên người A Cát tràn ra. Chiêu này, chính là thức mở đầu của Bàn Nhược thần chưởng, Lễ Kính Như Lai.
Nhìn thấy cảnh này, Vương Dã gật đầu. A Cát nghiêm túc rồi!
Vừa dứt chiêu mở đầu, A Cát đột nhiên vung một chưởng về phía thân ảnh kia. Ngay lập tức, một cỗ chưởng lực hùng hồn như bài sơn đảo hải hung hăng ập đến. Thấy chưởng lực hùng hồn kia ập xuống, thân ảnh kia đầu tiên là giật mình.
Chỉ thấy thân hình hắn thoắt một cái, né được một chưởng vô cùng hùng hồn này!
“Đuổi!”
Theo một tiếng vang trầm, một cánh cửa của Túy Tiên Lâu bị chưởng lực hùng hồn đánh nát tan tành. Gỗ vụn văng ra tứ tung, bay lả tả khắp nơi.
“A Cát, ngươi mẹ nó đánh trượt rồi!” Thấy cánh cửa gỗ tan vỡ, Vương Dã đau lòng kêu lên: “Cánh cửa kia làm bằng gỗ thật đấy, không hề rẻ đâu!”
“Thôi thôi, coi như tiểu tử ngươi không cố ý, coi như của đi thay người vậy!”
“Xem ra lão mê tiền nhà ngươi vẫn còn chút lương tâm đấy!” Nghe thấy lời của Vương Dã, A Cát mở miệng đáp lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất