Chương 47: Huyền Tố song kiếm
Ngay khi Bạch Lộ Hạm còn đang kinh ngạc, A Cát đã tiến lên chào hỏi.
Thấy vậy, Bạch Lộ Hạm đi tới bên cạnh Vương Dã, nhỏ giọng nói: “Chưởng quỹ, đôi nam nữ kia là Huyền Tố song kiếm!”
“Huyền Tố song kiếm?”
Nghe vậy, Vương Dã nhíu mày: “Là cái thá gì?”
Vừa dứt lời, Bạch Lộ Hạm kinh hãi, ngạc nhiên nói: “Ngươi ngay cả Huyền Tố song kiếm cũng không biết!?”
“Huyền Tố song kiếm thế nhưng là sát thủ tiếng tăm lừng lẫy trên hắc đạo!”
Bạch Lộ Hạm hào hứng bừng bừng, phấn khởi giải thích với Vương Dã: “Huyền Tố song kiếm vốn là môn nhân Điểm Thương phái, nam nhân tên Lạc Minh Xuyên, nữ tên Lý Hoài Châu...”
“Hai người vốn là sư đồ, sau lại kết thành phu thê nhờ song tu chi pháp, nay sống bằng nghề giết người, danh tiếng rất lớn trên hắc đạo!”
Những truyền thuyết giang hồ ít người biết, Bạch Lộ Hạm đều thuộc lòng.
“Song tu chi pháp!”
Nghe Bạch Lộ Hạm nói, Vương Dã gật gù như có điều suy nghĩ, trên mặt lộ vẻ bỉ ổi: “Ta còn tưởng là cha con, ai ngờ lại là chồng già vợ trẻ...”
“Gã này được đấy chứ, nhìn bộ dạng ít nhất hơn cô kia hai chục tuổi, ai ngờ càng già càng dẻo dai, còn song tu được...”
“Đây mới là trâu già gặm cỏ non, một chùm lê hoa ép hải đường a!”
Nói rồi, Vương Dã đảo mắt, nhìn Bạch Lộ Hạm, vẻ khinh bỉ: “Không ngờ ngươi tiểu cô nương, lại thích mấy luận điệu này, đúng là thói đời bạc bẽo, lòng người không già a!”
Ta!
Nghe Vương Dã nói, Bạch Lộ Hạm chỉ thấy nộ khí bốc lên.
Hắn hận không thể vả chết cái lão mê tiền mặt mày thô bỉ này ngay lập tức!
A Cát nói quả không sai.
Một lão mê tiền sắc mị mị thế này mà là cao nhân ẩn thế thì A Cát chính là đệ nhất nhân võ lâm!
“Ý ta là, một sát thủ tiếng tăm lừng lẫy trên hắc đạo như vậy đến khách sạn chúng ta, ngươi không hiếu kỳ sao?”
Cố nén nộ khí trong lòng, Bạch Lộ Hạm hỏi Vương Dã.
“Tò mò cái rắm!”
Nhìn Bạch Lộ Hạm, Vương Dã cho ngay một cái bạt tai: “Ngươi nha đầu phiến tử mới đến mấy ngày, đã học toàn tật xấu của A Cát!”
“Chúng ta mở tiệm làm ăn, nên biết thì biết, không nên biết thì đừng hỏi nhiều!”
“Biết nhiều quá cũng chẳng phải chuyện tốt!”
Nghe vậy, Bạch Lộ Hạm sững sờ, nhất thời không biết nói gì.
“Câm rồi à?”
Thấy Bạch Lộ Hạm như vậy, Vương Dã khoát tay: “Câm thì mau cầm chổi quét cổng đi, cả ngày chẳng làm việc chính, chỉ lo xen vào chuyện bao đồng...”
“Ngươi rảnh rỗi thế, người ta xây nhà xí giữa đường chắc ngươi cũng định hít hương thối đấy hả?”
Lời nói đầy vẻ khinh thường.
“Vương lột da!”
Nghe Vương Dã nói, Bạch Lộ Hạm trừng mắt giận dữ, mở miệng: “Người ta xây nhà xí thì ngươi đi hít hương thối ấy!”
Nói rồi, nàng cầm chổi, đi ra khỏi Túy Tiên Lâu.
“Tiểu nha đầu phiến tử...”
Nhìn Bạch Lộ Hạm quét rác, Vương Dã lắc đầu.
Đồng thời, hắn nheo mắt, lộ vẻ suy tư.
Huyền Tố song kiếm...
Không biết việc sát thủ nổi danh trên hắc đạo này tới đây, có liên quan gì đến chuyện Triệu bộ đầu đã nói không...
Cùng lúc đó, trên lầu hai.
Huyền Tố song kiếm tìm một chỗ vắng vẻ, đang nói chuyện.
“Sư huynh, giang hồ nay gió nổi mây phun, đúng là thời buổi loạn lạc...”
Lý Hoài Châu nói: “Các lộ hào cường hắc đạo trên giang hồ đều theo đường thủy tụ về Kim Lăng thành, lần này e là khó khăn lắm!”
Huyền Tố song kiếm từ sư đồ thành vợ chồng, bối phận loạn từ lâu.
Bởi vậy, hai người dứt khoát gọi nhau sư huynh sư muội.
“Ừm, sư muội nói phải...”
Lạc Minh Xuyên trầm ngâm, ngưng trọng nói: “Hắc đạo không kể chính phái võ lâm, thủ đoạn rất tàn khốc, hơn nữa lần này...”
Nói đến đây, Lạc Minh Xuyên biến sắc, nhìn quanh.
Lén lút, tay hắn sờ lên chuôi kiếm.
A Cát đang bưng đĩa thoại mai và bình trà đi tới: “Hai vị, đây là thoại mai và trà Xuyên Tây của quán, uống vào giải khát giải mệt, mời dùng trước, thịt rượu sẽ có ngay.”
“Cám ơn!”
Thấy A Cát đặt thoại mai trà xuống, Lý Hoài Châu nói: “Ngươi xuống trước đi...”
“Vâng, có gì sai bảo cứ gọi tôi!”
A Cát gật đầu, lui xuống.
Lý Hoài Châu đặt tay lên tay Lạc Minh Xuyên, trấn an: “Sư huynh, huynh căng thẳng quá rồi, đây chỉ là tiểu nhị quán trọ thôi mà...”
“Không phải ta căng thẳng, lăn lộn trên hắc đạo lâu, khó tránh đa nghi.”
Lạc Minh Xuyên dịu giọng: “Huống chi, địa điểm treo thưởng của Thiên Hạ Hội chính là Kim Lăng thành!”
Thiên Hạ Hội!
Nghe Lạc Minh Xuyên nói, A Cát giật mình.
Hắn lấy khăn lau vai, giả vờ lau bàn.
Lén dựng tai nghe ngóng.
“Lần này treo thưởng của Thiên Hạ Hội rất quan trọng, không chỉ tiền thưởng cao, còn hứa hẹn cả chức đường chủ...”
Lạc Minh Xuyên nói tiếp: “Thiên Hạ Hội như mặt trời ban trưa, Lục Kình Xuyên danh tiếng lẫy lừng, ba đường chủ dưới trướng ai nấy đều thực lực phi phàm...”
“Nếu ta hoàn thành treo thưởng, tiền thưởng chỉ là thứ yếu, chỉ cần thành đường chủ, coi như có nơi an thân.”
Đến đây, giọng Lạc Minh Xuyên đột nhiên trở nên thâm tình: “Bao năm phiêu bạt giang hồ, ta không sao, chỉ khổ sư muội, nếu ta an cư lạc nghiệp, chúng ta sẽ có một đứa con...”
“Sư huynh...”
Giọng Lý Hoài Châu cảm động.
Ọe!
Nghe Lạc Minh Xuyên tỏ tình, A Cát tái mặt.
Bụng hắn cuộn trào, suýt nôn cả bữa sáng.
Gã này trông mặt mày đạo mạo, ai ngờ quan hệ với cô ta lại ghê tởm thế.
Mẹ ơi, giang hồ lớn thật lắm chuyện lạ.
Trên đời lại có kẻ vô sỉ hơn cả Vương Dã...
Lão mê tiền Vương Dã cùng lắm nhát gan sợ phiền phức, tham tiền háo sắc.
Gã này lại trâu già gặm cỏ non, một cây lê ép hải đường.
Còn dám ban ngày ban mặt nói ra những lời ghê tởm thế, càng nghĩ A Cát càng buồn nôn.
Buồn nôn thì buồn nôn, hắn không quên chuyện chính.
Đó là treo thưởng của Thiên Hạ Hội!
Nghe ý hai người, lần này Thiên Hạ Hội không chỉ treo thưởng tiền bạc, mà còn hứa hẹn cả chức tước.
Xem ra, vụ này rất được coi trọng.
Thiên Hạ Hội coi trọng như vậy, lại tiền lại chức, vật treo thưởng chắc chắn là Quân Thiên Lệnh!
“Không được, chuyện này lớn quá, phải nói rõ với lão mê tiền mới được!”
A Cát quyết định.
Hắn thu khăn, nhanh như chớp xuống lầu.