Chương 13:
Nguyên tưởng rằng sau bữa cơm ấy, ba người bọn họ sẽ không còn gặp lại.
Nhưng ai có thể ngờ được sự biến đổi khôn lường của thế gian?
Kiều Vi nói muốn ăn kẹo hồ lô, nhưng nàng nằm trên giường trong quán trọ lại chẳng muốn động thân.
Phong Cảnh bất đắc dĩ, chỉ có thể hôn nhẹ lên trán nàng một cái, rồi không chút oán than đi mua kẹo hồ lô.
Nào ngờ, khi tiểu nhị bưng nước vào phòng, Trì Kính An - vốn cũng trú tại quán trọ này - lại vô tình phát hiện ra Kiều Vi.
Trì Kính An đứng trước cửa, hớn hở bắt chuyện.
Kiều Vi đành phải ngồi dậy trò chuyện cùng y, trong lòng thầm chờ Phong Cảnh trở về.
Thế nhưng, ánh mắt Trì Kính An nhìn nàng như bị ma quỷ dẫn lối, y bất chợt đưa tay định ôm lấy nàng.
Kiều Vi vội đẩy y ra, giọng lạnh nhạt: "Ngươi làm gì vậy?"
...
Khi Phong Cảnh cầm kẹo hồ lô trở về, còn chưa kịp bước vào trong phòng, đã nghe thấy tiếng kêu khóc vọng ra.
Đó là giọng của Kiều Vi.
Trong lòng Phong Cảnh lo lắng khôn nguôi, hắn vội vàng đá tung cửa xông vào, chỉ thấy Trì Kính An đang đè Kiều Vi dưới thân.
Phong Cảnh lập tức tung một cú đá văng Trì Kính An ra, rồi ôm chặt Kiều Vi vào lòng.
Lúc này, Kiều Vi xiêm y xộc xệch, đáy mắt đỏ hoe, gục vào lòng Phong Cảnh mà khóc nức nở.
Còn thủ phạm gây nên tất cả, Trì Kính An đã bị Phong Cảnh đá ngã xuống đất.
Y thất thần nhìn Kiều Vi, thân áo trắng lúc này rách nát tả tơi, trông vô cùng chật vật.
Phong Cảnh ôm chặt Kiều Vi vào lòng, trầm giọng an ủi.
Kiều Vi đã bị Trì Kính An sàm sỡ.
Phong Cảnh liếc mắt đã nhận ra điều bất thường, hắn cúi đầu ghé sát tai Kiều Vi thì thầm: "Đây là do tâm ma của y gây nên."
Tâm ma một khi đã xuất hiện, ngay cả bản thân cũng không cách nào khống chế được.
Huống hồ Kiều Vi chỉ là một con hồ ly cái yếu đuối, tay không đủ sức để bóp chết một con gà, cho dù nàng có chống cự cũng chẳng thể địch lại sức mạnh của tâm ma.
Trong thiên hạ, họa hoạn do tâm ma gây ra không ít, nhưng ai ngờ rằng Trì Kính An lại có tâm ma, mà còn nhanh đến vậy. Y mới gặp Kiều Vi ba lần, thế mà đã nảy sinh ý nghĩ xấu xa này. Thật khiến người ta phải lạnh lùng nhìn nhận tâm địa y bẩn thỉu đến nhường nào.
Nếu Phong Cảnh đến chậm thêm chút nữa, e rằng Trì Kính An đã dùng vũ lực ép buộc nàng, và Kiều Vi sẽ mất đi trong sạch.
Thê tử bị làm nhục như vậy, Phong Cảnh sao có thể không tức giận đến đỉnh điểm? Hắn lập tức siết chặt cổ Trì Kính An. Sức mạnh và năng lực của hắn vốn không phải người thường có thể sánh được, chỉ cần một tay cũng đủ để bóp chết Trì Kính An.
Hắn quả thật muốn giết y, không ai ngăn cản nổi.
Nhưng lúc này, Kiều Vi trong lòng hắn không biết vì khóc quá nhiều hay vì lý do gì, bỗng nhiên ngất đi. Phong Cảnh không kịp lo lắng cho Trì Kính An, vội vàng ôm nàng trở về núi.
Còn Trì Kính An, y một mình nằm trong phòng, sống sót lay lắt, gục đầu xuống đất mà ho dữ dội. Nước mắt sinh lý chảy ra từ ánh mắt bị Phong Cảnh bóp nghẹn ngào đã ướt đẫm khuôn mặt.