Chương 8:
Sở Trì Thanh rời đi rồi.
Những ngày đầu, ta vẫn không dám lên núi, bởi sợ rằng vừa ra khỏi nhà, hắn sẽ lại tìm đến ta.
Nhưng vài ngày sau, ta rốt cuộc vẫn phải lên núi. Sở Trì Thanh cũng không xuất hiện tìm ta.
Ta cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm xúc khó tả.
Ta không suy nghĩ quá nhiều, chỉ chăm chỉ lên núi hái thuốc, rồi về nhà xử lý dược liệu.
Mấy ngày nữa là đến thời điểm sư phụ giao hẹn ta bán dược liệu.
Vào cuối mỗi tháng, ta đều mang những loại dược liệu tốt nhất đến bán ở một thị trấn nhỏ cách chân núi không xa.
Nói là không xa, nhưng ta mang theo đủ loại đồ lớn nhỏ, việc đi đường quả thật cũng chẳng dễ dàng gì.
Khi ta đến nơi đã là giờ Dậu, trời cũng bắt đầu tối mờ mờ.
Thường thì vào thời điểm này, ta sẽ ở lại qua đêm tại một quán trọ nhỏ trong thị trấn, ngày mai mới trở về căn nhà gỗ.
Hôm nay lúc làm thủ tục nhận phòng, tiểu nhị nhắc nhở rằng gần đây trong thị trấn thường có yêu tinh xuất hiện, cô nương cần cẩn thận hơn.
Trong đầu ta bỗng lóe lên hình bóng một con yêu tinh.
Đó là Sở Trì Thanh.
Ta lắc mạnh đầu, tự trách bản thân sao lại nghĩ đến hắn như vậy? Thật chẳng ra thể thống gì.
Ta cảm ơn tiểu nhị, trở về phòng dọn dẹp sơ qua rồi nằm ngủ.
Giờ Tý, ta ngủ không yên giấc.
Trong đầu nhanh chóng lướt qua một cảnh tượng, ta đột nhiên mở bừng mắt, ngồi bật dậy từ trên giường.
Chưa kịp định thần lại, ta phát hiện trong phòng mơ hồ có bóng người. Người đó thấy ta tỉnh dậy, không chút do dự lập tức chạy thẳng tới cửa sổ đang mở, khẽ nhảy một cái, bóng dáng liền biến mất.
Ta mở to mắt, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn. Nhưng trong vô thức, cây kim bạc trong tay đã bay ra, ghim thẳng vào bức tường đối diện, thậm chí còn cắm luôn một cây lên khung cửa sổ.
Ta xưa nay luôn biết cách bảo vệ tính mạng của mình. Vì vậy, khi cảm thấy nguy hiểm, dù không biết người đó là ai, ta vẫn không chút do dự phóng ra những cây kim bạc mà ta luôn mang theo bên người.
Kim bạc được đựng trong túi vải, túi vải hẹp và dẹt ấy lại giấu trong tay áo ta, không hề lộ ra ngoài, cũng chưa từng rơi mất. Hơn nữa, ta chưa bao giờ tháo chúng xuống.
Đây là thứ mà sư phụ đã tặng cho ta từ khi còn nhỏ. Người dạy ta đâu là tử huyệt của con người, làm thế nào dùng kim bạc chọc đúng chỗ hiểm, cách ra tay nhanh, chuẩn, và tàn nhẫn.
Lâu dần, kim bạc của ta không chỉ có thể cứu người chữa bệnh, mà còn có thể giết người trong chớp mắt.
Làm thầy thuốc, cứu sống một người không dễ, nhưng giết chết một người lại quá đơn giản.
Thế nhưng, nam nhân vừa rồi… nhìn thân thủ hẳn là rất cao cường. Và không biết có phải ta đa tâm hay không, ta lại cảm thấy bóng lưng của hắn trông quen thuộc vô cùng.