Giáo Y Ngây Thơ

Chương 76: Trực giác nhạy cảm.

Chương 76: Trực giác nhạy cảm.
Trên thực tế, Phương Tâm Viện cũng không bình tĩnh như biểu cảm bên ngoài. Với tư cách là thiên tài kiệt xuất nhất trong trăm năm gần đây của Tế Thế môn, tạo nghệ y học của cô thậm chí đã vượt qua sư tôn. Từ nhỏ theo sư tôn học nghề y, cô sớm đã đạt tới cảnh giới thánh y, trong mắt chỉ có người bệnh mà không có giới tính, thế nhưng đó là khi cô xem bệnh cho người khác!
Hiện giờ đang là Miêu Húc khám cho cô nha!
Mặc dù chỉ là mát xa đơn giản nhưng thật lòng mà nói thì cũng nhờ lần này mà Phương Tâm Viện mới ý thức được chính mình vẫn chưa đạt tới cảnh giới tâm vô tà niệm, chính mình vẫn là một cô gái trẻ tuổi.
Chính mình vẫn chưa đạt tới cảnh giới thánh nhân vô dục vô cầu như sư tôn.
Chỉ có điều nghĩ tới trực giác của tiểu Bồi, cô vẫn để mặc Miêu Húc tùy ý đưa tay trên lưng của mình. Mặc dù chỉ qua vài động tác đầu tiên nhưng cô đã ý thức được Miêu Húc căn bản không biết mát xa, nhưng cô vẫn mặc nhiên để hắn chiếm hết tiện nghi mà không mở miệng. Mỗi lần đến lúc mấu chốt, cô còn phối hợp kêu lên vài tiếng.
Tất cả đơn giản là vì cô phát hiện tuy Miêu Húc không tinh thông mát xa nhưng lại hiểu rõ huyệt vị hơn cả nhiều vị Trung y nổi danh, có thể nói là vô cùng chuẩn xác.
Ngay cả thủ pháp mát xa cơ bản nhất cũng không biết lại có thể chính xác tìm ra các huyệt, vậy chỉ có thể là một loại người, võ giả!
Cho nên cô đang chờ đợi, đợi Miêu Húc lộ ra sơ hở thuộc về võ giả, ví dụ như là khí kình.
Thậm chí vì chứng minh chuyện này mà cô tình nguyện cởi nốt chiếc áo sơ mi còn lại trên người, đó là vì muốn dựa vào xúc giác mà cảm nhận kình khí từ đầu ngón tay hắn bắn ra. Đáng tiếc Miêu Húc sờ soạng trên lưng cô cả buổi, cô không thể cảm nhận được chút kình khí nào từ đầu ngón tay Miêu Húc, cũng không tìm ra được chỗ nào khác với người thường.
Ngoại trừ hiểu biết rất sâu đối với huyệt vị, hắn và những người bình thường không hề khác nhau.
Thế nhưng hắn là một người bình thường thật sao? Phương Tâm Viện không tin, cô vẫn nguyện tin tưởng trực giác của Vương Mộng Bồi.
Cho tới khi hai tay Miêu Húc đặt lên mông cô, giờ khắc này cô đã không kiên trì nổi.
Thời điểm mát xa lưng cô vẫn có thể chịu được, thế nhưng chỗ đó là một trong những vị trí mẫn cảm nhất của cô, ngoại trừ khi bé bướng bỉnh bị sư tôn đánh, có khi nào lại bị người khác vuốt ve?
Nếu hắn là một cô gái thì thôi, nếu hắn là đứa nhỏ như tiểu Bồi thì cũng không sao cả, nhưng hắn lại là một người trưởng thành hiểu biết mọi chuyện, điều ghê tởm hơn nữa là thằng này nhất định đang cố ý, hắn nhân cơ hội này mà chiếm tiện nghi của cô.
Khi trong lòng Phương Tâm Viện sinh ra oán niệm vô tận, hai tay Miêu Húc đã vượt qua cặp mông, đi tới hai đùi cô.
Bắp đùi cô không to, cũng không tinh tế, da thịt trắng nõn, bóng loáng, mặc dù không thể nói quá là như cẩm thạch nhưng tuyệt đối là một cặp đùi có thể khiến đàn ông sôi máu. Khi hai tay Miêu Húc khẽ chạm lên chỗ đó, Phương Tâm Viện càng run rẩy mạnh hơn.
- Bác sĩ Miêu, bác sĩ Miêu…
Vốn còn đang định cố gắng chịu đựng, nhưng khi hai tay Miêu Húc chính thức chạm vào đùi cô, cô mới phát hiện mình căn bản không thể giữ vững sự trấn định. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô nhất định sẽ không khống chế nổi, trong đầu xuất hiện ý niệm kia.
Với tư cách là một bác sĩ cao minh, cho dù cô chưa từng được cảm thụ sự khoái hoạt đó nhưng cũng hiểu rõ nó là cái gì? Cô không muốn hoàn thành lần sóng triều đầu tiên trước mặt tên Miêu Húc thối này.
- Hả? Làm sao vậy?
Trên mặt Miêu Húc tràn ngập sự chuyên chú, thậm chí hai mắt vốn nhìn chằm chằm vào ngực Phương Tâm Viện cũng nhanh chóng chuyển về hai tay. Mà hai tay hắn tăng lực lên một chút, mát xa, xoa bóp, sờ soạng!
- À… À thì hiện giờ tôi thấy thoải mái rồi, không cần anh mát xa nữa…
Phương Tâm Viện chỉ có thể nói vậy.
- Hả? Nhanh thoái mái vậy sao? Đã lâu tôi chưa mát xa cho ai, còn cho rằng thủ pháp của mình đã thụt lùi, không đủ thuần khiết khiến cô không thoải mái chứ?
Miêu Húc vẻ mặt ngượng ngùng, giống như đang rất lo lắng vậy.
Anh đã từng mát xa cho ai hả? Phương Tâm Viện muốn chửi um lên, chỉ có điều dù sao cô tìm hắn mát xa là có mục đích khác, nếu bị hắn phát hiện thì cũng không tốt, do vậy chỉ có thể đè nèn phiền muộn trong lòng, làm trái lương tâm nói:
- Rất thuần khiết, rất thuần khiết, bác sĩ Miêu không hổ là Trung y thánh thủ!
- Ha ha, những người khác gọi vậy mà thôi, thế nhưng Phương viện trưởng là cao thủ chân chính, chớ nói như vậy.
Miêu Húc càng thêm ngượng ngùng, cúi đầu xuống, chỉ có điều tay của hắn thì không hề biết ngại, một lần nữa đưa lên mông cô, vuốt ve ở đây vẫn là thích nhất.
Bị Miêu Húc nói như vậy, trong lòng có chút xoắn xuýt, thế nhưng cô lập tức khôi phục tinh thần, thằng này sao vẫn còn sờ?
- Bác sĩ Miêu…
Giọng Phương Tâm Viện lập tức lạnh đi.
- Có…
Miêu Húc đáp lời, bàn tay tiếp tục vuốt ve mông cô, một ngón tay chạm vào phần giữa hai cục thịt trắng nõn, tuy rằng còn cách một lớp vải mỏng thế nhưng toàn thân Phương Tâm Viện như bị điện giật.
- Có thể bỏ tay của anh ra được không?
Lửa giận đang bốc lên hừng hực trong lòng Phương Tâm Viện.
- Bỏ ra? Tại sao phải bỏ ra? Không phải là tôi đang mát xa cho cô sao? À à, được rồi, cô đã thoải mái rồi, không cần mát xa nữa!
Cảm nhận được ngọn lửa trong lòng Phương Tâm Viện, Miêu Húc vội vàng thu tay.
Đó không phải lửa dục mà là lửa giận.
- Tốt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, phiền anh ra ngoài cho.
Giọng Phương Tâm Viện lạnh như băng tuyết.
- Ạch…
Miêu Húc vẻ mặt ủy khuất, tuy nói con gái là sinh vật không thể nói lý, thế nhưng cũng quá đáng quá thể quá đi? Vừa rồi còn tốt, còn cầu mình mát xa cho, hiện giờ sướng rồi lập tức lạnh như băng, chuyện này quá đáng lắm rồi!
Chỉ có điều cảm nhận được sát ý lạnh như băng của Phương Tâm Viện, Miêu Húc vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài. Đương nhiên khi tới cửa, hắn không quên tiện tay lấy một chiếc quần chữ T bằng tơ tằm màu tím.
Xoa bóp cả buổi, không trả tiền thì thôi còn dám hung dữ như vậy, cái này coi như thù lao đi.
Đi ra ngoài, đóng cửa lại, ngửi ngửi một chút, bên trên chiếc quần còn mang theo mùi thơm cơ thể của Phương Tâm Viện, Miêu Húc thỏa mãn nhét nó vào túi quần.
- Miêu Húc, tên khốn này, tốt nhất anh là một cao thủ chân chính. Nếu không phải vậy bà đây sẽ đích thân đưa anh lên bàn giải phẫu, cắt đi thằng nhỏ kia.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Phương Tâm Viện tức giận ngồi dậy.. Nhìn cánh cửa đã đóng lại, cô đè nén tiếng gầm thét giận dữ của mình.
- Tiểu Bồi, lập tức lên đây cho chị…
Nhanh chóng mở tủ quần áo, tiện tay mặc chiếc quần jean bó sát người, Phương Tâm Viện bấm số điện thoại của Vương Mộng Bồi, sau đó ngồi trên salon, thở phì phì.
Ghế salon rất lớn, bao trọn lấy người cô. Lưng Phương Tâm Viện dựa vào ghế, hai chân đặt lên trước. Nếu không phải bên trên còn để vài chiếc đồ lót thì quả thực từ trên người cô có chút khí chất nữ hoàng!
Đương nhiên có những thứ kia, cô cũng có thể coi là một nữ hoàng, nữ hoàng SM!
Thời gian chưa đầy nửa phút, Vương Mộng Bồi đã xuất hiện ở cửa ra vào. Dù không chỉ một lần chứng kiến những nội y tình thú bên trong nhưng khuôn mặt y vẫn đỏ bừng, đầu cúi xuống, nhìn chằm chằm vào chân mình, tuyệt đối không di dịch nửa bước, trong lòng đấu tranh kịch liệt.
- Vào đi…
Chứng kiến đã lâu như vậy, Vương Mộng Bồi vẫn sợ hãi con gái hay những đồ lót của phụ nữ như vậy, Phương Tâm Viện vốn đang tức giận càng thêm tức giận. Chính mình dù gì cũng là thiên tài mấy trăm năm khó gặp của Tế Thế môn, vì sao một căn bệnh tâm lý nho nhỏ mà mãi không trị hết? Đánh chết cô cũng không thừa nhận y thuật của mình có vấn đề, như vậy đương nhiên là vấn đề xảy ra trên người tiểu Bồi.
- Vâng…
Vương Mộng Bồi lên tiếng, cẩn thận từng li từng tí, bước từng bước nhỏ, sợ dẫm vào những thứ đồ lót khiêu gợi kia, sau đó cung kính đứng trước mặt Phương Tâm Viện, không dám nhìn cô một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào chân mình.
Phương Tâm Viện suýt nữa bị hành động của Vương Mộng Bồi làm cho tức chết, sao cô lại cảm thấy bệnh tình của thằng nhóc này càng ngày càng nghiêm trọng vậy?
Chỉ có điều cô còn chuyện quan trọng hơn muốn hỏi Vương Mộng Bồi.
- Ngươi cảm thấy người thần bí ở Long Ngữ hội sở kia chính là hắn?
- Ừm, em cảm thấy chính là hắn!
Vương Mộng Bồi khẽ gật đầu, Phương Tâm Viện có thể coi là người duy nhất mà hắn nói chuyện không bị lắp.
- Cảm giác này rất mãnh liệt?
Phương Tâm Viện không có vì Vương Mộng Bồi trả lời theo cảm giác mà tức giận, thứ này vốn không có bất kỳ căn cứ chính xác, hoàn toàn là một loại trực giác, mấu chốt hơn chính là trực giác của nó quá chính xác.
- Ừm!
Vương Mộng Bồi lại khẽ gật đầu.
Phương Tâm Viện rơi vào trầm mặc, đêm hôm đó ở Long Ngữ hội sở, vị cường giả thần bí xuất hiện trên lôi đài kia khiến cô rung động thật sâu. Nhưng ngày hôm sau gặp Miêu Húc ở học viện, Vương Mộng Bồi lại nói nó cảm thấy Miêu Húc chính là cường giả thần bí trên lôi đài.
Phương Tâm Viện đâu dễ tin tưởng như vậy, thế nhưng cô lại không thể không tin trực giác của Vương Mộng Bồi. Cô kìm nén sự hiếu kỳ trong lòng, thẳng cho tới khi cơn chấn động thế giới ngầm Hoa Đô truyền tới tai, cô rốt cục không nhịn được nữa.
Khi đó thậm chí không cần Vương Mộng Bồi, trực giác của cô mách bảo vị cường giả thần bí kia chính là người đơn phương độc mã chém giết Đông Phương Vô Địch.
Cùng đeo mặt nạ bạc, đều ra tay quyết đoán sắc bén, hơn nữa vung đao là thấy máu, mặc kệ là Đông Phương Vô Địch hay là cường giả đã tiến vào cảnh giới kia đều bị hắn đập phát chết luôn.
Tồn tại khủng bố như vậy xuất hiện ở trong một thành phố đã là chuyện rất khó tin, làm sao có thể xuất hiện người thứ hai?
Mà nếu quả thực cùng là một người, vậy chính là Miêu Húc sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất