Giáo Y Ngây Thơ

Chương 815: Quái vật cường đại!

Chương 815: Quái vật cường đại!
“Bốp” một tiếng giòn vang, Ba Bố vỗ mạnh một cái lên trán của mình, những cái đầu lâu được nấu nhữ kia lập tức vỡ vụn, một luồng hào quang đỏ như máu phóng thẳng lên trời, tạo thành một đám mây màu máu trên đỉnh đầu của Ba Bố, một mùi máu tanh xộc vào mũi mọi người.
Cả đám người Miêu Húc, Raina, Tiêu Tĩnh Thần đều rất kinh ngạc, tên kia muốn làm gì? Thế nhưng không cần biết y muốn làm gì, lúc này cũng không thể để y có thể thành công được. Âu Dương Tuyết lúc này cũng đã không hề do dự giương thanh cung màu bạc lên, nhắm vào Ba Bố trên tế đàn, nhanh chóng bắn tên.
“Vút” một tiếng, mũi tên đã bắn đến lồng ngực của Ba Bố thế nhưng không hề gây ra bất kỳ tổn thương nào cho y. Trong miệng y lúc này đang truyền đến một âm thanh khó hiểu, còn đám mây màu máu trên đỉnh đầu y cũng ngày một lớn, mùi máu tanh cũng ngày một đậm hơn, dường như sắp có Ma Vương xuất hiện!
Miêu Húc nắm chặt cây đao bá khí trên tay, cả người lao nhanh đến, thế nhưng lại có một thế lực vô hình đột nhiên xuất hiện m đánh mạnh vào ngực hắn, khiến cả người hắn bị bật ra ngoài.
Không chỉ có hắn mà Raina, Tiêu Tĩnh Thần cũng bị một luồng sức mạnh vô hình đánh bật ra ngoài.
- Hahahha, các người đã không còn kịp nữa rồi! Các người đều phải chết! Các người đều phải chết!
Ba Bố nhếch miệng cười lạnh lùng, sau đó gào lên:
- Hỡi đại nhân tôn kính, người hầu trung thành nhất của người, xin khẩn cầu người giáng thế, tiêu diệt những kẻ vô tri này!
Sau câu nói đó, cơ thể của y liền bắt đầu rạn nứt, cảm giác giống như một khối thuỷ tinh bị bị va đập, nhanh chóng vỡ ra, ngay đó liền nhìn thấy một bàn tay đầm đìa máu bò ra khỏi cơ thể của hắn. Đó là một bàn tay rất lớn, to khoảng gấp đôi bàn tay người thường, trên bàn tay có mọc vảy cứng, nhưng phần lớn đã bị vỡ nát, rất nhiều nơi còn để lộ cả bộ cương màu đen bên trong, đây là một bộ xương có màu giống với ngọc đen. Lúc này một con quái vật đang bò ra từ cơ thể của Ba Bố, như thể bộ ngực của hắn là một cái lối đi, con quái vật hình người cứ thế từ đó bước ra.
Khi con quái vật hình người kia đã bước ra hoàn toàn khỏi cơ thể của Ba Bố, ai nấy đều lạnh sống lưng, đây là người sao? Hoặc có thể nói, đây là một loại sinh vật hay sao?
Nó cao gấp rưỡi người thường, cao đến hơn 2 mét, trên người có khoác một lớp áo giáp, thế nhưng bộ giáp sắt này đã bị rách tả tơi, rất nhiều lỗ thủng to bằng nắm tay. Không chỉ có bộ giáp rách rưới mà cơ thể nó cũng rất tàn tạ, phần đẫu đã bị vỡ hoàn toàn, có thể nhìn thấy được một luồng hào quang màu đen lập loè bên trong, trên mặt cũng không có chút thịt nào, thật ra chỉ là một cái đầu lâu, thế nhưng trong mắt lại không phải là hai ngọn lửa mà lại là hao con ngươi giống như hai viên bảo thạch màu đỏ. Cổ của nó cũng chỉ còn một đoạn xương chống đỡ, phần lớn trên người nó chỉ còn lại xương cốt, gọi là một bộ xương thì cũng không đầy đủ hoàn toàn, xườn ngực đã bị gãy mấy vài chiếc, tay cũng chỉ còn một cánh, ngay đến chân cũng có rất nhiều vết nứt. Con quái vật kia đã bước ra khỏi người của Ba Bố trong tình trạng như vậy.
Đến giờ phút này, Ba Bố kia không biết cần phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể cải tạo lại cơ thể đã hoàn toàn bị phá huỷ, giờ chỉ còn lại các linh thể đang lượn lờ trước con quái vật, mang theo bộ mặt nịnh nọt, ton hót.
- Đại nhân tôn kính, kẻ hầu trung thành Ba Bố chào mừng ngài đến …
Ba Bố vẫn còn chưa nói xong, quái vật khô lâu kia đã hít một cái, nuốt trọn toàn bộ linh hồn còn lại của y, sau đó lại thấy hai con ngươi đỏ như máu kia, loé sang lên.
Tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt kinh ngạc, có chuyện gì thế này?
Sinh vật Hắc Ám mà Ba Bố triệu hoán đã nuốt gọn y? Chẳng lẽ là sinh vật Hắc ám cắn trả sao?
Chỉ có Ba Lâm là lộ sắc mặt hoảng sợ, tuy gã không biết đây là loại sinh vật gì, nhưng nhìn khí tức toả ra trên người nó thì đây tuyệt đối là một sinh vật Hắc ám vô cùng đăng sợ.
Dù nhìn bên ngoài sinh vât này rất tàn tạ,thương thế đây người, nhưng gã không hề nghi ngờ rang, chỉ cần con quái vật kia hít một cái thôi thì gã sẽ hồn bay phách tán, có lẽ đại ca mà gã chưa tìm thấy đã bị nuốt chửng theo kiểu này rồi!?
Hơn nữa, gã cũng thầm cảm nhận được, một khi bị con quái vật kia nuốt chửng, e là không đơn giản chỉ bị hồn bay phách tán mà không biết sẽ gặp phải đau đớn như thấ nào nữa.
Cũng may con quái vật khô lâu kia không chú ý đến gã, ở đây có nhiều cường giả như vậy, cbao nhiêu khí huyết tinh thuần như vậy, đâu đến lượt gã?
Đặc biệt, ở tế đan bên cạnh vẫn còn một ngọc nữ xinh như hoa đang nằm đó, tinh huyết trên người cô ta cũng rất dồi dào, ít nhất con quái vật kia vẫn còn liếc nhìn thấy Nam Cung Tiên Nhi ở bên tế đàn bên cạnh.
Đôi chân tựa hồ như sắp vỡ vụn ra kia liền nhảy xuống dưới tế đàn, đi đến trước mặt Nam Cung Tiên Nhi, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh khàn khàn:
- Máu, nguồn máu dồi dao!
Khi đang nói chuyện, con quái vật này đưa bàn tay xương xảu của mình vủa mình, khi những miếng vảy trên tay nó đâm vào ngực Nam Cung Tiên Nhi, cảm nhận được khí tức đăng sợ trên người con quái vật này, Nam Cung Tiên Nhi liền để lộ ánh mắt tuyệt vọng, đây là nỗi sợ hãi xuất phát từ sâu trong linh hồn, nỗi sợ hãi đến từ bản năng. Đừng nói rằng hiện tại cô đang bị trói chặn không thể nhúc nhích, cho dù không bị cấm chế thì chưa chắc cô có thể tránh được một đòn tấn công này, tuy nhiên trong lúc tuyệt vọng này, trong ánh mắt Nam Cung Tiên Nhi lại để lộ chút an ủi, có thể gặp được hắn trước khi chết, đây cũng đã là niềm hạnh phúc lớn lao rồi.
- Bốp!
Ngay khi Nam Cung Tiên Nhi cho rằng mình đã chết, thì bên tai lại có một tiếng “bốp” vang lên, tiếp đó nhìn thấy con yêu quái trước mặt bị đánh bay, một thân hình cường tráng xuất hiện trước người Nam Cung Tiên Nhi.
Nhìn thân hình mạnh mẽ rắn rỏi trước mặt, lắng nghe râm thanh la lẫm nhưng rất đối quen thuộc kia, nước mắt cô lại trào ra, cứ vậy tuôn rơi. Trong long hắn vẫn có cô, nếu không sao hắn có thể đi cứu cô được?
Hắn đã cứu cô, vậy nhất định hắn sẽ tha thứ cho cô.
Miêu Húc đã đánh bay tên quái vật kia, một tay nhắc Nam Cung Tiên Nhi lên, quăng về phía Âu Dương Tuyết.
- Đi mau, các người đi khỏi đây trước!
Con quái vật này có sức uy hiếp quá lớn, ngay đến thực lực hiện tại của Miêu Húc cũng không dám nói có thể thắng được. Cách tốt nhất chỉ có thể là để những người đã mất sức chiến đấu đi khỏi đây trước, sau đó hắn sẽ tìm cơ hội để rời khỏi nơi này.
Âu Dương Tuyết đỡ được Nam Cung Tiên Nhi, dù trong lòng rất không thoải mái nhưng Miêu Húc đã nói vậy rồi, cô cũng không nói thêm gì nữa, dưa tay dìu Nam Cung Tiên Nhi, cùng mấy người Âu Dương Quân Mộng nhanh chóng rời khỏi nơi này. Ban nãy, vì muốn bắn chết tên kỵ sĩ Hắc ám kia, Âu Dương Quân Mộng gần như đã dùng hết sức mạnh, muốn hồi phục trong thời gian ngắn như vậy là hoàn toàn không có khả năng, mấy người Đoạn Thiên Vũ, Lâm Kiếm Phong cũng bị thương rất nghiêm trọng, đặc biệt là Lâm Kiếm Phong, gã không có được cơ thể bất tử như Đoạn Thiên Vũ, nếu không phải nguồn năng lượng tinh thuần trong cơ thể gã đang không ngừng tái tạo lại thì có thể đã mất mạng từ lâu, còn Lâm cũng đã tiêu háo quá nhiều thể lực.
- Máu, máu của ta…
Nhìn thấy mấy người Âu Dương Quân Mộng đi khỏi, yêu quái khô lâu kia để lộ con ngươi dẫm mãu, nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất, định lao về phía bọn họ, dáng vẻ giống hệt một con sói hoang khát máu.
Ba người Miêu Húc, Raina, Tiêu Tĩnh Thần liền chặn phía trước con quái vật này, cây thương trong tay Raina toả sang, đao Bá khí trên tay Miêu Húc cũng toả ra đao khí rất mạnh, dùng toàn lực chém một đao về phía con quái vật trước mặt, còn Tiêu Tĩnh Thần thì chuẩn bị để bảo vệ Miêu Húc và Raina bất kỳ lúc nào.
Đối với một chiêu rất mạnh của hai người, con yêu quái khô lâu kia không hề có ý định né tránh. Tiếng “rắc rắc” vang lên, cây thương của Raina không biết làm bằng chất liệu gì đã bị gẫy đôi, đấu khí ngưng tụ thành thương ảnh cũng tan biến, lực phản chấn trực tiếp đánh vào cổ tay của Raina, Raina đã đạt đến tu vi đấu khí đỉnh phong cấp 10 cũng bị đán bay, noon ra mấu ngụm máu tươi.
Còn một đao của Miêu Húc cũng bị yêu quái khô lâu kia tát bay, đao khí cuồng bạo liền tiêu tán ra xung quanh, sau đó một thủ ấn huyền diệu đánh vào ngực Miêu Húc, Miêu Húc há miệng, phun ra một búng máu tươi, thân thể hắn cũng bị đánh bay ra ngoài, lồng ngực vang lên tiếng xương nứt gãy.
Với cường độ thân thể hiện tại của hắn, lại có thể bị một chưởng như vậy đánh gãy xương ngực, lực độ tấn công quả thật đăng sợ, khiến ai nấy đều sợ hãi.
Thế nhưng, cngf bất ngờ hơn, con yêu quái kia tiếp tục tấn công Tiêu Tĩnh Thần, gã còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị đánh bay về phía sau như một quả bóng chày. Tiếng “rắc rắc” không ngừng vang lên, không biết trên người gã đã gãy bao nhiêu chiếc xương, theo máu phu ra khỏi miệng còn có cả mảnh vỡ của nội tạng kèm theo, cả người nặng nề rơi xuống đất, khó có thể đứng dậy nổi. Chỉ một lần xuất chiêu đã có thể đánh trọng thương cả ba người!
Miêu Húc đều vô cùng khiếp sợ….
Đây rốt cuộc là loại quái vật gì? Sao lại óc sức mạnh khủng khiếp đến vậy. Trong số mọi người ở đây, ba người bọn họ là ba người có khả năng cận chiến mạnh nhất!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất