Giáo Y Ngây Thơ

Chương 87: Huynh đệ như thế nào?

Chương 87: Huynh đệ như thế nào?
- Chuyện kia của tôi rất bình thường, không cần Bác sĩ Miêu quan tâm, chỉ là có một vài vấn đề về y học muốn thỉnh giáo Bác sĩ Miêu, không biết Bác sĩ Miêu có thể...
Tiêu Vô Thần nén giận, nói với Miêu Húc.
Cảm nhận được sự cái uy mạnh mẽ còn hơn cả Tạ Việt của Tiêu Vô Thần, lại nghe y nói như vậy, Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền bất giác toát mồ hôi lo sợ thay cho Miêu Húc, bất kể biểu hiện của hắn vừa rồi thật sự không chịu nổi, nhưng dù sao trong thời điểm mấu chốt, hắn cũng là người đã đứng ra, hai cô cũng không muốn hắn làm mích lòng một nhân vật có thế lực mạnh mẽ như Tiêu Vô Thần, cho nên liên tục nháy mắt ra hiệu bảo hắn nhận lời.
- Tôi không rảnh!
Nào ngờ Miêu Húc bất chấp cử chỉ của hai người, liền lên tiếng từ chối, khuôn mặt còn lộ ra cái vẻ đắc ý của một người tự cảm thấy mình vô cùng tài giỏi.
Đôi mày Tiêu Vô Thần lập tức nhíu lại, ánh mắt lóe lên đầy hung dữ, mà Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền cũng cảm thấy tim mình như nhảy lên cổ họng, khi hai người nhịn không được định đứng ra đỡ lời thay cho Miêu Húc, đột nhiên hắn đổi thái độ:
- Tuy nhiên nếu anh có chuyện gì, dù không rảnh tôi cũng sẽ bớt chút thời gian mà tiếp.
Khi nói câu đó, vẻ mặt hắn tràn đầy nịnh bợ. Từ ánh mắt của Tiêu Vô Thần, hắn nhận ra sự đe dọa: Nếu cậu không nhận lời, tôi sẽ vạch trần thân phận của cậu ra ngay!
Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền đều trợn tròn mắt, dù có nịnh, cũng không cần phải nịnh bợ tới trình độ này chứ?
- Vậy làm phiền Bác sĩ Mầm rồi. Tĩnh Thần, em đưa hai cô này về trước đi.
Tiêu Vô Thần khẽ gật đầu, nói với Tiêu Tĩnh Thần.
- Dạ, anh Hai.
Tiêu Tĩnh Thần đáp, rồi quay sang nói với Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền:
- Hiểu Thần, Lâm tiểu thư, chúng ta đi trước đi.
Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền liếc nhìn Miêu Húc, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
- Yên tâm đi, anh tôi chỉ muốn thảo luận vài vấn đề y học với hắn, sẽ không làm hại hắn đâu.
Như nhận ra vẻ lo lắng của hai người, Tiêu Tĩnh Thần lên tiếng giải thích, nhưng lòng thầm nghĩ, cho dù anh tôi có muốn làm hắn bị thương cũng khó khăn lắm.
Nếu một chọi một, thì trong số những người trẻ tuổi, thật sự khó tìm ra mấy người có thể đánh bại hắn.
Lúc này Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền mới theo Tiêu Tĩnh Thần ra ngoài.
- Các cô cũng ra ngoài đi.
Đợi đám Tiêu Tĩnh Thần rời đi xong, Tiêu Vô Thần lại phẩy phẩy tay, nói với những cô gái hầu rượu trong phòng.
- Này, chẳng phải khi đàn ông nói chuyện, đều cần có gái đẹp làm bạn sao?
Miêu Húc không đồng ý, nhiều gái đẹp như vậy, ăn mặc lại “hào phóng” như vậy, mình còn chưa sờ được cái nào mà đã để họ đi mất, chẳng phải là quá thiệt thòi sao?
- Đi ra ngoài!
Tiêu Vô Thần hừ lạnh một tiếng.
Đám gái đẹp đâu dám đứng lại, cả đám lưu luyến rời khỏi phòng bao, rất nhanh sau đó, trong phòng chỉ còn lại Tiêu Vô Thần và Miêu Húc.
Nhìn thấy cảnh cửa thủy tinh nặng nề kia đóng lại, chợt trên người Tiêu Vô Thần bộc phát ra một khí thế mạnh mẽ, sải bước về phía trước, nhằm vào ngực Miêu Húc đánh một chưởng.
Nụ cười trên khuôn mặt Miêu Húc cũng lập tức biến mất, nhưng đối mặt với một chưởng như bài sơn đảo hải kia, lại không hề có ý né tránh, mặc kệ cho Tiêu Vô Thần đánh vào ngực mình.
Vẻ mặt Tiêu Vô Thần biến đổi, khi một chưởng sắp chạm vào ngực của Miêu Húc, đột nhiên y dừng tay lại.
- Cậu có ý gì? Xem thường tôi sao?
Lúc này Tiêu Vô Thần đã thật sự nổi giận, thằng khốn này, mình ra tay vậy mà hắn vẫn hờ hững, không phải là xem thường mình thì là cái gì? Chẳng lẽ ngay cả tư cách giao đấu với hắn, mình cũng không có?
- Anh xem này…
Miêu Húc cười khổ, giơ lòng bàn tay phải của mình lên.
Tiêu Vô Thần vừa nhìn, lập tức sững sờ, chỉ thấy trong lòng bàn tay hiện ra một màu xanh nhạt, rõ ràng là dấu hiệu bị trúng độc.
- Cậu trúng độc? Nhưng không đúng, tiền bối đối xử tốt với cậu như vậy, trên đời này còn có loại độc dược có thể làm hại cậu sao?
Tiêu Vô Thần cau mày, khó hiểu hỏi.
- Đây không phải là độc, mà là Thất Thương Tuyệt Tình Cổ.
Miêu Húc thản nhiên nói, nhưng giọng nói lại thể hiện sự bất đắc dĩ.
- Thất Thương Tuyệt Tình Cổ?
Tiêu Vô Thần cả kinh, tuy y không hiểu về Cổ thuật, nhưng với thân phận của mình, y cũng biết Thất Thương Tuyệt Tình Cổ là một trong những cấm cổ, thông thường khi trúng loại cổ này, không có cách nào cứu được.
- Ừ, hơn nữa gần đây tôi mới phát hiện, mỗi lần động thủ, đều khiến Thất Thương Tuyệt Tình Cổ phát tác, nếu anh không muốn tôi chết sớm, thì mau xông tới đây đi.
Miêu Húc thản nhiên nói.
- Tại sao lại như vậy?
Tiêu Vô Thần lo lắng hỏi thăm, tuy y rất muốn luận võ với Miêu Húc, để xem rốt cuộc hắn đạt tới trình độ nào, nhưng y cũng không muốn vì như vậy mà tăng tốc độ phát tác độc cổ trong người hắn, hai người là đối thủ, nhưng cũng là huynh đệ!
- Ài, cũng là mấy chuyện tồi tệ ở Miêu Cương, không biết tên Cổ vương khốn kiếp kia mắc phải cái bệnh điên gì, mà ngay cả loại cổ này cũng đem ra dùng.
Miêu Húc cảm thán nói.
- Có thể cứu chữa không?
Đương nhiên Tiêu Vô Thần cũng biết một số chuyện ở Miêu Cương, càng biết rõ trước kia sư phụ của Miêu Húc đến Miêu Cương làm cái gì, chỉ là y không ngờ Miêu Húc lại bị liên lụy vào, hơn nữa còn trúng Thất Thương Tuyệt Tình Cổ,
- Có, lão đầu tử nói chỉ cần tìm được Thất Linh Thánh Cổ, là có thể giải trừ loại cấm cổ này, tôi đến Hoa Đô cũng vì chuyện này.
- Còn chưa tìm được?
- Tìm được rồi…
- Vậy sao cậu không giải độc?
Tiêu Vô Thần khó hiểu hỏi lại.
- Ài…
Miêu Húc khẽ thở dài, rồi kể lại tình trạng của Bạch Hiểu Thần cho y nghe.
Nghe xong, Tiêu Vô Thần nhíu mày, nếu như là y, y sẽ không chút do dự lấy Thất Thương Tuyệt Tình Cổ ra, chuyện sống chết của người khác không liên quan tới y, chỉ cần mình và người mình quan tâm còn sống là được rồi, thậm chí nếu như đây là chuyện mà Miêu Húc không biết, y sẽ ngầm ra tay giết người lấy cổ, để giúp Miêu Húc sống sót.
Bởi vì Miêu Húc là huynh đệ của y, tính mạng hắn thậm chí còn quan trọng hơn cả lý tưởng trong lòng y, nhưng Miêu Húc đã biết chuyện này, nếu y làm như vậy, không những Miêu Húc nhất định sẽ không tha thứ cho y, mà thậm chí sẽ cam chịu chờ chết, chứ không nuốt Thất Linh Thánh Cổ vào.
Tiêu Vô Thần luôn xem thường cái lòng tốt không sao hiểu thấu của những người giống như Miêu Húc, đàn ông trên đời, muốn tạo dựng sự nghiệp, phải nhớ câu “nhất tướng công thành vạn cốt khô”, chỉ cần bản thân mình có thể sống sót, đừng nói chỉ là một người, cho dù có là vạn người thì cũng chẳng nhằm nhò gì!
Còn về gái đẹp? Trên đời này gái đẹp rất nhiều, chỉ cần mình có bản lĩnh và thế lực, thì thiếu gì gái đẹp bu lại?
Đó là quan điểm sống của Tiêu Vô Thần, nhưng y l;ại tôn trọng lựa chọn của Miêu Húc, bởi vì hai người là huynh đệ!
- Tôi giúp cậu tìm.
Trầm ngâm một lát, Tiêu Vô Thần lên tiếng.
Nếu đã không thể lấy cổ trên người Bạch Hiểu Thần, thì chỉ có thể tìm cách khác thôi.
- Vô ích thôi, Thất Linh Thánh Cổ tồn tại trong cơ thể con người, đừng nói là người bình thường, ngay cả cổ sư cao cường, nếu trong cơ thể không có Thất Thương Tuyệt Tình Cổ, thì cũng khó có thể phát hiện Thất Linh Thánh Cổ, cho dù anh có phát động toàn bộ thế lực của Tiêu gia, cũng không thể tìm được.
Miêu Húc khẽ lắc đầu.
Tiêu Vô Thần lại im lặng, trong mắt lóe sáng, như đang suy nghĩ làm cách nào lấy cổ trong người Bạch Hiểu Thần ra mà quỷ không biết, thần không hay.
- Anh không được nhằm vào cô ấy, nếu như anh dám động vào cô ấy, tôi thà chết chứ không dùng Thất Linh Thánh Cổ...
Như nhìn thấu suy nghĩ của Tiêu Vô Thần, Miêu Húc hừ lạnh, nói.
Tiêu Vô Thần cười khổ, quả nhiêu đúng như mình nghĩ, hai người là huynh đệ, hiểu nhau quá rõ.
- Tuy nhiên anh cũng đừng lo lắng, tuy thiên tài của tôi khiến ông trời cũng đố kỵ, nhưng ông ấy muốn lấy mạng tôi cũng không dễ đâu, tôi sẽ không chết!
Miêu Húc biết Tiêu Vô Thần suy nghĩ như vậy chỉ vì quan tâm tới mình, nên khẽ vỗ vỗ vai y.
- Cậu nói rồi đấy nhé, nếu cậu mà chết, tôi sẽ đích thân giết chết cô ta, mà không chỉ mình cô ta, hễ là người bên cạnh cậu, bất kể là có quan hệ vớ cậu hay không, tôi đều giết họ để chôn cùng cậu.
Tiêu Vô Thần nói với vẻ đằng đằng sát khí, nhưng Miêu Húc lại rất cảm động, đời người có một huynh đệ như vậy, còn có gì tiếc nuối?
- Ha ha ha, yên tâm đi, nếu thật sự có ngày đó, tôi sẽ giết anh trước, có anh đi cùng, dưới âm phủ tôi cũng không cảm thấy cô dơn lạnh lẽo, đúng không nào?
- Ha ha ha…
Tiêu Vô Thần cười to, hai huynh đệ ôm chặt nhau một lát.
- À, lão nhị của Tạ gia lòng dạ hẹp hòi, hôm nay bị thiệt thòi như vậy, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu. Hắn không biết thân phận của cậu, tôi lo hắn sẽ làm bậy, có muốn tôi lưu tâm đến chuyện này không?
Tiêu Vô Thần bỗng nhớ ra, hỏi.
- Không cần đâu, nếu ngay cả chút chuyện nhỏ đó mà tôi cũng không giải quyết được, thì làm sao có thể làm đại ca của anh và tên khốn Long Vũ Hiên kia…
- Xéo! Ông đây lớn tuổi hơn mi!
- Mẹ, móc ra đo xem, coi của ai lớn hơn nào?
- Xéo!
Trong phòng đầy những tiếng mắng nhau một cách vui vẻ, trong khi đó ở trên xe, Bạch Hiểu Thần tò mò nhìn Tiêu Tĩnh Thần.
- Hiểu Thần, cô nhìn tôi như vậy là sao?
Trước mặt Bạch Hiểu Thần, Tiêu Tĩnh Thần vẫn khá rụt rè.
- Thầy Tiêu, sao hai người tới đây?
Bạch Hiểu Thần tò mò hỏi.
Ban đầu cô nghĩ Tiêu Tĩnh Thần chỉ là một cậu ấm con nhà thế gia bình thường, nhưng hôm nay xem ra, không chỉ như vậy.


- Ha ha, bạn của anh trai tôi mắc một loại bệnh lạ, tôi nói với anh ấy là y thuật của Bác sĩ Miêu không tệ, cho nên anh ấy tới tìm Bác sĩ đấy. Hỏi thăm bằng nhiều cách, mới biết Bác sĩ Miêu tới Hoàng Toản, liền chạy qua đây, ai ngờ đúng lúc gặp phải chuyện này.
Mặt không đỏ, Tiêu Tĩnh Thần đáp, trong lòng lại thầm mắng, Miêu Húc ơi là Miêu Húc, tôi đang nói giúp cậu đây này, cậu phải làm sao để trả ơn tôi đây?
Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền đưa mắt nhìn nhau, đều nhận ra nỗi sợ hãi trong mắt nhau, ba người đến Hoàng Toản là quyết định đột xuất, vậy mà sau khi nghe ngóng dò hỏi, Tiêu Tĩnh Thần đã biết được, lại nhớ tới khí thế cực kỳ bá đạo của Tiêu Vô Thần, hai người đã mơ hồ đoán được bối cảnh của Tiêu Tĩnh Thần hùng mạnh cỡ nào.
- Chuyện hôm nay, xin đa tạ thầy Tiêu.
Không tiếp tục truy hỏi nữa, bối cảnh của người ta cao thâm như vậy, không phải là điều các cô nên chạm tới.
- Ha ha, chúng ta là đồng nghiệp, đó là chuyện nên làm mà.
Tiêu Tĩnh Thần thầm đắc ý, đôi khi nói dối theo kiêu nửa thật nửa giả, mới là lời nói dối cao siêu nhất.
Trong lúc Miêu Húc và Tiêu Vô Thần đang đối ẩm, còn Tiêu Tĩnh Thần tiễn hai cô gái xinh đẹp về nhà, thì ở trong một biệt thự cách Hoàng Toản không xa, Tạ Việt đang ngồi trên ghế salon, mặt mày u ám, còn Lục Thăng Hàn quỳ bên cạnh, mặt sưng lên như cái đầu heo, không dám thở mạnh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất