Chương 11:
Sơ Nghiêu học trên tôi hai khóa, nên hắn tốt nghiệp trước tôi hai năm.
Hắn tốt nghiệp đi đâu, mỗi người nói một kiểu.
Có người nói hắn đến Phố Wall ở Mỹ, khuấy đảo thị trường tài chính.
Có người nói hắn về nhà kế thừa công ty, trở thành tổng giám đốc bá đạo.
Nhưng ông tôi nói với tôi, ông lại mấy lần gặp Sơ Nghiêu ở Mương Thối.
Hỏi hắn làm gì, hắn chỉ nói là đi ngang qua có việc.
Mối liên hệ duy nhất còn lại giữa tôi và Sơ Nghiêu, chính là một câu hỏi thăm vào dịp năm mới.
Tôi ngày càng tin rằng hắn gửi tin nhắn hàng loạt, dù sao thì phía trước còn chẳng thêm tên.
Sau khi tôi tốt nghiệp với thành tích xuất sắc, trưởng thôn mời tôi trở về làng cùng xây dựng khu nghỉ dưỡng.
Hiện tại, dự án khu nghỉ dưỡng của làng đã dần hình thành, nhưng có quá nhiều vấn đề cần phải xem xét, trưởng thôn đã lớn tuổi, đôi khi thể lực và trí lực có chút không theo kịp.
Tôi trở về làm trợ lý cho trưởng thôn.
Học phí năm đó của tôi là do mọi người trong xóm cùng nhau gom góp, vì vậy, trở về quê hương là một lựa chọn mà tôi chưa bao giờ nghi ngờ.
Chúng tôi đã xây dựng các dự án như du lịch sinh thái, tự hái dưa hấu, khu cắm trại, chèo bè vượt thác…
Mùa hè năm nay, khu nghỉ dưỡng Mương Thối sẽ đón lượng khách lớn nhất trong lịch sử.
Hôm nay, tôi đang ở vườn dưa, hướng dẫn du khách cách chọn dưa hấu chín.
Trưởng thôn gọi điện cho tôi: “Vượng Tử, mau đến đây, không phải cháu luôn muốn gặp ông chủ lớn đã đầu tư cho làng chúng ta sao? Hôm nay ông ấy đột nhiên đến. Mỗi lần ông ấy đến đều chỉ nói chuyện với bác, lát nữa cháu lén lút vào trong phòng xem một chút.”
Tôi vứt dưa xuống, chạy thẳng đến ủy ban thôn.
Mấy năm nay, nhờ có vị đại từ thiện này mà cuộc sống của dân làng Mương Thối ngày càng tốt hơn.
Không dám tưởng tượng, nếu đợi tôi tốt nghiệp, tự tay xây dựng từ con số không, thì đường sá ở Mương Thối phải đến bao giờ mới được sửa xong?
Người dân sẽ phải chờ thêm bao nhiêu năm, phải chịu đựng thêm bao nhiêu năm cuộc sống khó khăn.