Gió Nam Cũng Thổi Về Làng

Chương 2:

Chương 2:
Lần đầu tiên tôi làm bẩn ga trải giường thời cấp hai, tôi đã mơ thấy một người đàn ông vai rộng chân dài.
Tôi đã rên ư ử dưới thân người đàn ông đó suốt cả đêm.
Tỉnh dậy, tôi không thể bình tĩnh nổi.
Không ngờ mình lại là loại người đó.
Để không trở nên khác biệt trong làng, tôi đã giấu đi xu hướng tính dục của mình, dồn hết tâm huyết vào việc học, cuối cùng thi đỗ vào một trường 985 ở Bắc Kinh.
Trưởng làng nói tôi là sinh viên đại học đầu tiên của làng.
Tôi thầm nghĩ, tôi cũng là người đồng tính nam đầu tiên của làng mình đấy.
Sau kỳ thi đại học, ông tôi đã nhận tiền trợ cấp hộ nghèo, cắn răng mua cho tôi một chiếc điện thoại thông minh.
“Người ta có cái gì, Vượng nhà mình cũng phải có.” Ông nói.
Với chiếc điện thoại này, tôi đã tìm được nhiều người đồng cảnh ngộ hơn.
Một lần vì tò mò, tôi đã làm một bài kiểm tra trên một trang web hẹn hò đồng tính.
Kết quả là tôi và Sơ Nghiêu đạt độ tương thích tới 95%, quản trị viên đã nhắc nhở chúng tôi: “Nếu hai người này mà không đến được với nhau, thì trời cũng không dung đâu.”
Thế là, tôi và Sơ Nghiêu bắt đầu yêu qua mạng.
Vì chỉ cách nhau qua màn hình, tôi đã hoàn toàn được là chính mình.
Theo lời của Sơ Nghiêu thì: 【Vượng tử, em thật là dâm đãng quá đi!】
Tôi kéo cổ áo xuống, chụp một bức ảnh xương quai xanh gửi cho anh ấy: 【"Chồng ơi có thích không?"】
Sơ Nghiêu đáp: 【"Thích, muốn cắn."】
Cả về mặt tâm lý lẫn sinh lý, tôi đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nhưng càng tiếp xúc sâu hơn, tôi càng nhận ra khoảng cách giữa tôi và Sơ Nghiêu quá lớn.
Buổi sáng, tôi bán dưa ở làng Vương, anh ấy lại đang thưởng ngoạn lâu đài ở Scotland.
Buổi chiều, tôi bán dưa ở làng Lưu Quan, anh ấy lại đang ngắm hoa tulip dưới cối xay gió ở Hà Lan.
Buổi tối, tôi nằm trên giường tính xem hôm nay bán được bao nhiêu dưa, anh ấy lại đang ở Prague thưởng thức những bức tranh sơn dầu thế kỷ 18.
Tôi dần nhận ra, việc "yêu nhau" chỉ là thú vui của những người giàu có.
Còn tôi, chỉ có học thật giỏi, mới có thể đảm bảo cuộc sống sau này cho ông bà.
Vì vậy, khi tổng đài di động nhắc nhở tôi rằng gói cước cố định sắp hết dung lượng, và muốn tôi đăng ký thêm một gói dữ liệu.
Tôi hỏi, gói rẻ nhất là bao nhiêu tiền?
Cô ấy nói, 5 tệ.
5 tệ, tôi phải bán 33.33 lạng dưa hấu mới kiếm được.
Tôi dứt khoát từ chối.
Tối hôm đó, tôi gửi cho Sơ Nghiêu một loạt "ảnh nóng" cuối cùng, khi anh ấy còn đang "liếm màn hình", tôi đã đề nghị chia tay.
【"Điện thoại em hết 4G rồi, chúng ta chia tay đi."】
Sơ Nghiêu liên tục nhắn tin, cầu xin tôi đừng tuyệt tình như vậy.
Tôi đều không trả lời.
Vì những tin nhắn của anh ấy chứa quá nhiều biểu tượng cảm xúc và tin nhắn thoại, rất tốn 4G.
Anh ấy thậm chí còn đòi gọi video call.
Trời ơi!
Sợ chết đi được.
Phải bán bao nhiêu dưa hấu mới đủ đây?
Tôi vội vàng chặn Zalo của anh ấy.
Và xóa luôn tài khoản trên trang web hẹn hò kia.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất