Gió Nam Cũng Thổi Về Làng

Chương 8:

Chương 8:
Sáng hôm sau, tôi vẫn còn mơ mơ màng màng.
Cảm giác cơ thể bị một con chó lớn liếm.
“Cút, chó thối!”
Tôi bực bội vung tay.
Nông thôn chỉ có mỗi điểm này không tốt, nếu cửa đóng không kín, chó mèo hoang sẽ chạy vào nhà.
Kết quả là một tiếng “chát”.
Cảm giác không đúng.
Tôi mở mắt ra, thấy Sơ Nghiêu đang chống người lên tôi.
Làm gì có lưỡi chó nào?
Là đôi môi của gã dâm đãng này.
Liếm toàn thân tôi dính nhão nhọp.
“Mày có tin không, tao có thể làm cho tiểu Sơ Nghiêu không bao giờ ngóc đầu lên được nữa?” tôi độc ác nói.
Sơ Nghiêu từ từ nhúc nhích, dùng hai chân đè chặt hai chân tôi, tay phải nắm lấy hai cổ tay tôi, giơ lên quá đầu.
Sau khi chắc chắn không thể thoát được, hắn mới nói: “Không tin.”
Chết tiệt, đáng lẽ phải đá trước rồi mới nói sau.
“Sơ Nghiêu, thương lượng một chút, hôm nay tôi còn phải giúp ông bán dưa, cậu đừng hành hạ tôi nữa, nếu không tôi đạp xe ba gác không nổi.”
Sơ Nghiêu hạ thấp người: “Vậy anh sẽ nhẹ nhàng thôi.”
“Nhẹ nhàng cũng không được, cơn đau đêm qua của tôi vẫn chưa hết.”
Sơ Nghiêu mím môi: “Vậy em giúp anh.”
“Không phải chứ Sơ Nghiêu, cậu là súc vật à?”
“Ừ, anh là súc vật.”
Hắn từ từ đứng dậy, đưa dây quần vào tay tôi…
Trên giường dây dưa một hồi lâu, Sơ Nghiêu cuối cùng cũng buông tha cho tôi.
Tôi chạy ra khỏi phòng ngủ như chạy nạn.
Bà tôi khúc khích cười: “Vượng Tử, sao cháu đi khòng khèo vậy?”
“Bà ơi, cháu đang luyện tập tư thế đi bộ tiên tiến nhất thế giới đó!”
“Ôi, Vượng Tử, cổ cháu bị muỗi đốt à? Lại đây, bà bôi dầu gió cho cháu.”
Tôi vội vàng kéo cao cổ áo lên: “Không cần đâu ạ, cháu tự bôi rồi.”
Sơ Nghiêu thản nhiên đi ra khỏi phòng, bà tôi tìm chuyện nói: “Cháu xem, thằng Tiểu Sơ không hề bị muỗi đốt.”
Sơ Nghiêu cười cười: “Bà ơi, cháu cũng muốn bị muỗi đốt, nhưng muỗi lại không thích máu của cháu.”
Hắn nhìn tôi cười đầy ẩn ý.
Tôi không dám nghe hắn nói nữa, đỏ mặt lên xe ba gác chất dưa hấu.
Sơ Nghiêu đến giúp tôi chất dưa.
Mỗi quả dưa hấu nặng mười mấy cân, tôi chất được vài quả đã thở hổn hển.
Sơ Nghiêu khỏe hơn tôi nhiều, vẫn luôn thản nhiên.
“Vượng Tử, em không được khỏe, để anh chất cho.”
“Đổ tại ai?”
Hắn cười: “Tại anh, không biết tiết chế. Hay anh lái xe giúp em nhé.”
Tôi lườm nguýt một cái: “Đường trong mấy xóm này, vừa đủ cho một chiếc xe ba gác đạp thôi. Xe của cậu, không cẩn thận là rơi xuống mương đấy.”
Vì còn ba ngày nữa tôi sẽ lên tàu đi học.
Trong nhà vẫn còn cả ngàn cân dưa hấu.
Tôi định trước khi đi sẽ giúp ông bán thêm một ít, ông sẽ đỡ vất vả hơn.
Đạp xe ba gác đi qua những con đường mòn quanh co, lội qua những rãnh mương gồ ghề.
Ban đầu Sơ Nghiêu còn có thể pha trò chọc ghẹo tôi.
Đến chiều tối, hắn dùng chiếc xe ba gác nhỏ chở tôi về nhà, đã mệt đến mức không thốt nên lời.
Tôi ngồi phía sau, nhìn tấm lưng rộng lớn của hắn, gọi: “Sơ Nghiêu?”
“Ừ? Nhớ anh à?” Hắn hơi quay đầu lại, giọng điệu trêu chọc.
Tôi rút lại lời vừa nói.
“Sơ Nghiêu, tôi nói chuyện nghiêm túc với cậu.”
“Ừ, em nói đi, anh nghe đây.”
“Sơ Nghiêu, hôm nay cậu giúp tôi bán được hơn 500 cân dưa, là ngày tôi bán được nhiều nhất trong cả mùa hè này.”
“Ông xã giỏi không?”
“Ừ.” Tôi gật đầu, “Cậu rất giỏi. Sơ Nghiêu, cậu có biết 500 cân dưa có ý nghĩa gì không?”
“Là gì?”
“500 cân dưa, chúng ta vất vả cả ngày trời, nhưng chỉ đủ mua một ly nước ép dưa hấu lạnh của cậu. Có thể cậu cảm thấy khó hiểu, nhưng đây là cuộc sống thường ngày của người dân nơi đây. Tôi là sinh viên đại học đầu tiên thi đỗ ra từ Mương Thối, từ nhỏ tôi đã nhận được quá nhiều sự giúp đỡ của bà con trong mười dặm quanh đây, vì vậy, sớm muộn gì tôi cũng phải quay về đây.”
“Về làm gì?”
“Sửa đường, dẫn nước, làm cơ sở hạ tầng.”
“Làm cơ sở hạ tầng với ‘làm bạn’ đâu có mâu thuẫn, em có thể làm cả hai.”
“Sơ Nghiêu, nếu vai vế đảo ngược, gia đình cậu nghèo rớt mồng tơi, tương lai chỉ có thể gắn bó với làng quê, cậu có hẹn hò với một thiếu gia thành phố không?”
“Ban đầu tán tỉnh cậu trên mạng là lỗi của tôi, nhưng chúng ta dừng lại ở đây được không? Cậu đừng để tôi có gánh nặng tâm lý quá lớn, được không?”
“Với lại…” Tôi do dự nói, “Cậu đến đây không phải chỉ vì mông của tôi sao? Bây giờ cậu đã có được tôi rồi, thì về thành phố của cậu đi, được không?”
Lưng Sơ Nghiêu cứng đờ, im lặng rất lâu, sau đó mới hỏi: “Em chỉ chịu ‘làm bạn’ với anh sau khi làm xong cơ sở hạ tầng à?”
Tôi thở dài: “Ừ.”
“Được, vậy anh biết rồi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất